Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ

Chương 1411: (Phần 12) Tất cả như bọt nước (2)

Bên ngoài vùng đất chung cực, 35 sự tồn tại hùng vĩ đang theo dõi tình hình bên trong từ xa. Mặc dù bọn họ không thể nhìn trộm được bất kỳ cơ duyên nào của quần thể cung điện thông qua nhân quả và tuyến thời gian, nhưng vẫn có thể quan sát tiến trình tiến hoá lực lượng của những cường giả nửa bước cảnh giới thứ ba. “Trong quần thể cung điện, đã có ba cường giả nửa bước cảnh giới thứ ba ngưng kết được thần phù, theo thứ tự là Ngô Minh, thành chủ Phí Kha và Người lữ hành Vân Tiêu. Vũ Hoả Quân mỉm cười nói: “Chỉ bằng cách ngưng kết thần phù, mà bọn họ đã có thể gia tăng hy vọng bước vào cảnh giới thứ ba của chính mình lên nhiều như vậy rồi! Có lẽ, không bao lâu nữa, một phương thời không này của chúng ta sẽ có thêm một hai vị cảnh giới thứ ba nữa”
“Không dễ dàng như vậy đâu” Một bóng dáng màu đen lạnh lùng nói: “Bọn họ có thể ngưng kết thần phù, chỉ là có thêm một chút hy vọng mà thôi! uốn chân chính đột phá? Hừ, Vũ Hoả, ngươi hẳn là hiểu rõ điều đó khó khăn như thế nào.
“Cũng không biết vì sao sự tồn tại chung cực lại tạo ra vùng đất này” Chủ Nhân Khắc Dạ bỗng nhiên nhẹ giọng nói: “Chẳng lẽ chỉ là vì để lại truyền thừa? Hiện tại đã có ba vị nửa bước cảnh giới thứ ba nhập môn rồi, ngài ấy rốt cuộc là muốn truyền thụ cho bao nhiêu sinh linh?”
Tuý Ông cũng nói: “Các ngươi nhìn xem, ngay cả ở khu vực bên ngoài của vùng đất chung cực, những cường giả nửa bước cảnh giới thứ ba không tìm được đường ra vẫn còn đang nghiên cứu những ký tự đó.
“Bọn họ đã nghiên cứu rất lâu rồi, chắc là cũng sẽ có được một chút thu hoạch nào đó”
“Theo ta thấy, kỳ vật là giả, cung điện cũng là giả, những ký tự đó mới là căn nguyên! Đó cũng là cơ duyên thực sự mà sự tồn tại chung cực đã để lại cho bọn họ”
35 vị cảnh giới thứ ba thản nhiên trò chuyện, bọn họ nhờ vào đôi mắt của nửa bước cảnh giới thứ ba để nhìn trộm những ký tự, nghiên cứu ký tự, từ đó có thể dễ dàng ngưng kết thần phù.
Chỉ là đối với bọn họ mà nói, việc ngưng kết thần phù không có ý nghĩa gì nhiều. Dù sao thì giai đoạn đầu của truyền thừa thần phù… cũng không thể sánh bằng cảnh giới thứ ba thực sự.
Còn muốn đạt đến giai đoạn giữa và cuối của truyền thừa thần phù?
Nếu chỉ dựa vào những ký tự vụn vặt, các sự tồn tại cảnh giới thứ ba bọn họ cũng không biết làm thế nào.
“Những ký tự vụn vặt này nằm phân tán khắp nơi và có giá trị hữu hạn, chúng có thể được kết hợp với nhau, từ đó… tạo nên bản truyền thừa hoàn chỉnh quý giá nhất” Thân là sự tồn tại có cảnh giới cao nhất ở đây, Chủ Nhân Khắc Dạ suy đoán rằng những ký tự chắc chắn có khả năng tạo nên một bản truyền thừa hoàn chỉnh. Nhưng xem ra, sự tồn tại chung cực cũng không có ý định truyền thụ cho đám cảnh giới thứ ba như bọn họ.
Trong lúc nhất thời, vùng đất chung cực trở nên yên tĩnh.
Các sinh vật bản địa cũng không còn tấn công nữa, mà những cường giả nửa bước cảnh giới thứ ba ở bên ngoài quần thể cung điện cũng không thể thoát ra ngoài. Vì lẽ đó, bọn họ chỉ có thể nghiên cứu những ký tự và những kỳ vật trong tay mình.
Hơn trăm cường giả trong quần thể cung điện càng chuyên tâm vào cơ duyên của chính mình.
Trong toà điện nọ, Hứa Cảnh Minh đang quan sát những thanh trường thương.
129 thanh trường thương khác nhau có sức hấp dẫn rất lớn đối với Hứa Cảnh Minh, mỗi cây thương giống như một thế giới, đáng để hắn ta cẩn thận lĩnh hội.
Trong thoáng chốc, Hứa Cảnh Minh dường như nhìn thấy cảnh tượng một bóng người mơ hồ đang cầm lấy trường thương, thi triển thương pháp.
Cảnh tượng nối tiếp cảnh tượng.
Bóng dáng mơ hồ khó có thể nhìn rõ kia lần lượt sử dụng từng cây trong 129 thanh trường thương.
“Mình không thể nhìn rõ, nhưng có thể lĩnh hội được hàm ý trong đó”
Ngay khi Hứa Cảnh Minh đưa tay ra phía trước, kỳ vật “trường côn tâm linh” tự nhiên thay đổi, biến thành hình dáng của một trong 129 thanh trường thương.
Hắn ta nhanh chóng cầm lấy trường thương, mô phỏng theo bóng dáng mơ hồ kia, thi triển từng chiêu thức thương pháp tâm linh, khiến cho toàn bộ toà điện trở nên mờ mờ ảo ảo lúc sáng lúc tối. Bản thân hắn ta cũng lúc ẩn lúc hiện, thậm chí còn bất chợt hoàn toàn biến mất trong khoảng thời không này.
Hứa Cảnh Minh tiếp tục vận dụng ý niệm, biến hoá trường thương trong tay thành hình dáng khác, sau đó lại bắt đầu mô phỏng bóng dáng mơ hồ kia.
Hơn nửa năm qua, Hứa Cảnh Minh đã biến hoá kỳ vật “trường côn tâm linh” thành hình dáng của 129 cây trường thương, thông qua việc bắt chước bóng dáng mơ hồ để tìm hiểu lĩnh hội cơ duyên. Hắn có thể cảm nhận được, bắt chước… chính là phương pháp hiệu quả nhất!
“Rào”
Hứa Cảnh Minh thuận theo trường thương trong tay, hóa thành một ngọn lửa, xuyên qua gần hết toàn điện trong nháy mắt, rồi xuất hiện ở một góc khác của toà điện, sau đó liền lộ ra biểu cảm kinh ngạc trên khuôn mặt. “Mình hiểu ra rồi, mình hiểu ra rồi” Hứa Cảnh Minh vừa kinh ngạc vừa hưng phấn nhìn 129 cây trường thương, chỉ cảm thấy 129 thanh trường thương chính là bảo tàng bất tận: “Thương pháp tâm linh này vô cùng khác lạ, mỗi loại thương pháp đều không phải dùng để giết địch, mà là dùng để rèn luyện tâm linh”
“Đây là 129 thương pháp tu tâm”
“Vũ Hoả Quân từng sáng tạo ra “Bát Phương Đồ”, cảm thấy tầng thứ tám “cảnh giới Đại Tự Tại” đã là hoàn hảo nhất. Tuy nhiên, ngài ấy đã nhầm rồi”
“Tu tâm là con đường vô tận!”
Vào lúc này, từng chiêu thức thương pháp đột nhiên xuất hiện trong ý thức tâm linh của Hứa Cảnh Minh, tổng cộng 129 loại thương pháp đồng thời diễn luyện, ảnh hưởng đến tâm linh ý thức của Hứa Cảnh Minh từ nhiều góc độ khác nhau.
Và cũng vào lúc này, Hứa Cảnh Minh cảm giác như mình đang thoát kén thành bướm, dần dần lột xác.
“Cốt lõi của thương pháp tâm linh, không phải là giết kẻ địch, mà là tu luyện tâm linh, rèn luyện chính mình. Hứa Cảnh Minh mơ hồ cảm nhận được ý chí của bóng người mờ ảo đó.
Trở nên cường đại! Trở nên bất khả chiến bại! Trở nên vô địch thực sự!
1201 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận