Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ

Chương 469: (Phần 4) Sinh con gái (2)

Trên thực tế, kể từ khi loài người tiếp thụ phương pháp tiến hóa gen, việc sinh nở cũng trở nên đơn giản hơn rất nhiều. Dù sao đi nữa, mỗi người sau khi tiến hóa đều có thể chất mạnh mẽ hơn nhiều so với trước đây, rất nhiều chị em phụ nữ tự sinh con tại nhà mà không tới bệnh viện.
Nhưng rõ ràng cha mẹ và các thế hệ trước của nhà họ Hứa và nhà họ Lê đều vô cùng cẩn thận, bọn họ đã đến thành phố Tân Hải để chăm sóc chu đáo cho Lê Miểu Miểu.
“Bây giờ, quá trình sinh con tự nhiên cũng rất nhanh.”
“Sau khi con người tiến hóa, việc sinh con tự nhiên dễ dàng hơn nhiều. Chỉ mất một lát.” Ở hành lang bên ngoài phòng sinh, mẹ Lê và mẹ Hứa đang nói chuyện và an ủi lẫn nhau, giữa hai lông mày của họ đều hiện lên nét lo lắng.
Hứa Cảnh Minh ngồi trên ghế ngoài hành lang và im lặng chờ đợi.
Lúc này tâm trạng hắn rất phức tạp.
Lo lắng?
Lý trí nói với hắn rằng, dựa vào khoa học kỹ thuật hiện đại và thể chất hiện tại của con người, việc sinh con là rất an toàn.
“Mình sắp làm cha rồi.”
Hứa Cảnh Minh nghĩ: “ Miểu Miểu chắc chắn sẽ sinh con rất thuận lợi, bác sĩ cũng đã nói vậy rồi.”
Bỗng nhiên—
Cánh cửa phòng sinh mở ra.
Lê Miểu Miểu được đẩy ra, cô đang nằm trên giường chuyển tiếp, bên cạnh cô có một đứa bé đang được quấn khăn.
“Gia đình sản phụ hãy lại gần đây để nhìn ngắm đứa bé đi. Đứa bé nặng 3050 gram và cao 52,5 cm. Đây là một bé gái.”
Y tá vừa đẩy xe vừa nói, đám người Hứa Cảnh Minh, vợ chồng Hứa Hồng, vợ chồng Lê Thần An, ông nội Hứa lập tức vây quanh, từng người nhìn xem em bé.
Lúc này, Lê Miểu Miểu cũng ôm lấy đứa bé bằng một tay, ánh mắt tràn đầy tình yêu thương của một người mẹ.
“Oa, thật đáng yêu.”
“Mặt mũi dúm dó giống như Cảnh Minh hồi còn bé.”
“Dúm dó cái gì? Sau một tháng, em bé sẽ nẩy nở lớn lên.”
Những người lớn tuổi xung quanh đang bàn tán, Hứa Cảnh Minh lại cẩn thận nhìn đứa trẻ trước mặt.
Đứa bé mở mắt ra, ánh mắt ngây thơ, ngơ ngác nhìn xung quanh rồi lại buồn ngủ nhắm mắt lại, lười nhìn mọi người xung quanh.
Hứa Cảnh Minh không khỏi nở nụ cười.
“Con gái mình.”
“Bây giờ mình đã làm cha rồi!”
Giờ phút này, Hứa Cảnh Minh chỉ cảm thấy cuộc sống của mình viên mãn hơn, hắn đã có thêm một thân phận, là một người cha đúng nghĩa!
Sau này, hắn và Miểu Miểu sẽ chăm sóc đứa con bé bỏng này bằng cả trái tim.
“Xem đi, xem hết đi, còn phải đưa bé con vào phòng sơ sinh.” Y tá nói, ôm đứa bé đến nôi bên cạnh, bắt đầu đưa đứa bé sang phòng sơ sinh bên cạnh.
...
...
Ngày hôm sau, cả gia đình cùng em bé rời bệnh viện, trở về nhà của Hứa Cảnh Minh ở thành phố Tân Hải.
Trong đình ngoài sân.
Xe đẩy em bé ở trong đình, một đứa bé đang nằm ở đó, đôi mắt đảo qua mọi hướng, nhìn kỹ khoảng sân rộng lớn này.
“Hồi đó tôi sinh ra Cảnh Minh. Sau khi sinh, tôi phải ở lại bệnh viện 5 ngày rồi mới được xuất viện. Giờ thì khác rồi, sinh con xong, sau một ngày liền có thể xuất viện.” Mẹ Hứa ngồi bên cạnh xe đẩy em bé, xúc động nói.
“Thể chất cũng khác nhau, cả bố và mẹ đều là nhân loại đã trải qua tiến hóa. Hiện giờ, thể chất của đứa bé đã mạnh hơn ngày xưa rất nhiều, nghe y tá nói… sau nửa tháng nữa, con bé đã có thể đi lại.”
Mẹ Lê chạm vào khuôn mặt nhỏ của đứa bé, vui mừng nói: “Con bé này, da mềm đến mức muốn chảy nước.”
Hứa Cảnh Minh đang đi dạo trong sân với vợ mình, lúc đi bộ, hắn có thể nhìn thấy con gái mình đang nằm trong xe đẩy trong đình phía xa xa.
“Cảnh Minh, chúng ta còn phải đăng ký hộ khẩu cho con gái, anh mau mau đặt tên cho con đi.” Lê Miểu Miểu nói.
“Anh chọn cái tên này, em lại cảm thấy không hay, chọn cái tên kia, em cũng cảm thấy chưa ưng ý. Anh đã chọn hơn 20 cái tên rồi…”
Hứa Cảnh Minh bất lực: “Anh đau đầu rồi, không nghĩ ra gì nữa. Em làm mẹ, cũng thử nghĩ tên cho con đi.”
“Mấy tên em nghĩ ra, em cũng không hài lòng.” Lê Miểu Miểu lắc đầu.
Tên của con gái sẽ theo nó suốt cuộc đời.
Lê Miểu Miểu đánh giá từ nhiều góc độ khác nhau.
Nghe có hay không?
Có phù hợp với ngày tháng năm sinh không?
Mang ý nghĩa gì?
Vì vậy, tất cả những cái tên Hứa Cảnh Minh đưa gia đều không được chọn.
“Đương nhiên chúng ta phải cẩn thận nghĩ tên cho con gái.”
Lê Miểu Miểu nói: “Ảnh hưởng của tên đối với một người là rất lớn!”
“Vậy chúng ta cứ từ từ suy nghĩ, dù sao trước khi con tròn hai tuổi đi đăng ký hộ khẩu cũng không muộn.”
Hứa Cảnh Minh nói: “Còn hẳn hai năm, chúng ta cứ chậm rãi suy nghĩ.”
“Hai năm?”
Lê Miểu Miểu trợn tròn mắt: “Trong một tháng tới, chúng ta nhất định phải nghĩ ra. Nếu không, đợi đến khi đứa nhỏ đầy tháng, người thân họ hàng đến đây cũng không biết gọi tên ra sao?”
...
...
Phòng luyện công.
Hứa Cảnh Minh đang cầm một cây ngân thương trong tay, luyện tập thương pháp, đột nhiên, hắn dừng lại và nhìn vợ mình đang đẩy một chiếc xe đẩy ở trong sân dưới tầng qua lớp kính của phòng luyện công.
“Vợ và con gái mình.” Hứa Cảnh Minh nhìn xuống tầng dưới, không nhịn được mà mỉm cười, trong lòng luôn cảm thấy thật kỳ diệu.
Đã nhiều năm như vậy, hắn luôn cảm thấy tự nuôi sống mình là đủ rồi.
Ngay cả khi đã kết hôn, Lê Miểu Miểu vợ hắn cũng rất đảm đang, nên Hứa Cảnh Minh cũng không cần phải quá lo lắng.
Nhưng vào lúc này—
Nhìn thấy vợ và con gái nằm trong xe đẩy ở tầng dưới, Hứa Cảnh Minh cảm thấy mình đang gánh trên vai trách nhiệm nặng nề.
“Hiện tại đang là thời đại hỗn loạn, thời đại của những thay đổi mạnh mẽ. Vào giữa năm sau, thời kỳ bảo vệ nền văn minh mới của Trái Đất sẽ kết thúc.”
Hứa Cảnh Minh nghĩ: “Trong thời đại hỗn loạn này, mình muốn bảo vệ Miểu Miểu, bảo vệ con gái mình thật tốt.”
Nhìn kỹ con gái, nét mặt quả thực rất giống hắn hồi bé.
Bạn cần đăng nhập để bình luận