Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ

Chương 1370: (Phần 11) Đêm tối dài dằng dặc (1)

Một mảnh cương vực xa xôi.
Một lão giả nhìn từ xa.
“Con bé Miểu Miểu này cũng qua đời” Lão giả khẽ lắc đầu: “Con trai con dâu của ta, cháu dâu của ta đều có thiên phú hữu hạn, không thể dựa vào chính mình trở thành sinh mệnh Cao Duy. Xem ra, cháu trai đích tôn của ta buộc phải đột phá thành sự tồn tại cảnh giới thứ ba rồi phục sinh chúng nó!”
Bỗng nhiên, một bóng dáng vượt qua hư không mà đến. Đó là một cô gái nhỏ xinh có cánh chim trong suốt, cùng với hai cái sừng nhọn tản mát khí tức màu đen ở trên trán.
Cô gái nhỏ xinh nhìn lão giả, hơi hơi khom người: “Túy Ông, ngươi cuối cùng cũng tỉnh rồi.
“Cho dù chiêm bao bấy lâu, rồi cũng đến lúc phải tỉnh.” Lão giả mỉm cười nói: “Trong khoảng thời gian mà ta ngủ say này, đội ngũ dưới trướng ta đã xếp hạng hai trong Đấu trường Thời Không gần nhất?”
“Đúng vậy, giải nhì. Cô gái nhỏ xinh gật đầu.
“Không có sự dạy dỗ của ta, bọn hắn vẫn còn có chút kém cỏi” Lão giả nói thầm với ngữ điệu không hài lòng.
“Dù sao thì đội ngũ dưới trướng Túy Ông ngươi đã giành quán quân tám lần liên tiếp, các sự tồn tại cảnh giới thứ ba đều sắp không còn ý chí tham gia Đấu trường Thời Không nữa rồi. Cô gái nhỏ xinh nói: “Ngay cả sự tồn tại chung cực cũng dự định điều chỉnh lại quy tắc của Đấu trường Thời Không”
Lão giả cười nói: “Cho nên ta mới ngủ say, cho bọn họ cơ hội! Lần này ta không đoạt quán quân, các sự tồn tại chung cực chắc hẳn sẽ không điều chỉnh quy tắc đi?”
“Có lẽ là không” Phất Á cười nói.
“Phất Á, trong khoảng thời gian này, mọi thứ vẫn bình thường chứ?” biểu cảm của lão giả trịnh trọng vài phần:
“Không xuất hiện chuyện ngoài ý muốn gì chứ?”
“Ta không có một khắc thư giãn, vẫn luôn giám sát khắp nơi. Cô gái nhỏ xinh nói: “Túy Ông yên tâm, mọi thứ đều rất bình thường. Nếu như Túy Ông đã tỉnh dậy, vậy thì ta sẽ trả lại quyền chấp pháp Túy Ông”
Lão giả gật đầu, lại nhìn đám người Hứa Cảnh Minh ở mảnh cương vực nơi xa kia, ngay sau đó cùng Phất Á rời đi.
Dòng thời gian vẫn luôn trôi về phía trước, con gái Hứa Lê Tinh cũng đến đại nạn cuối đời.
“Cha” Hứa Lê Tinh dựa ở trên giường, nắm Hứa Cảnh Minh tay cười, cười cực kỳ vui vẻ: “Cha đừng thương tâm, cả đời này con đã rất vui vẻ hạnh phúc khi được làm con gái của cha.
Hứa Cảnh Minh nhìn con gái.
Những người sinh ra mình, nuôi nấng mình đều đã qua đời.
Bạn đời của mình cũng đi rồi.
Hiện giờ, đứa con gái duy nhất của chính mình cũng muốn đi rồi.
Cho dù là một cường giả nửa bước cảnh giới thứ ba, Hứa Cảnh Minh cũng cảm giác được trái tim mình đã sớm trăm lở ngàn loét.
“Ta biết, ta rất tự hào —— Phụ thân vĩ đại nhất của con là kiên cường nhất.” Hứa Lê Tinh trong bộ dáng già nua nhìn cha mình, mỉm cười.
Hứa Cảnh Minh nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt con gái mình: “Lê Tinh, cha rất yêu con.
“Con cũng rất yêu cha, cha à? Hứa Lê Tinh hơi mỉm cười: “Để con và Mạnh Thiên, cùng bọn nhỏ trò chuyện vài câu đi”
“Được” Hứa Cảnh Minh đứng dậy, bất đắc dĩ nhìn con gái, xoay người đi ra khỏi phòng.
Mạnh Thiên, Hứa Phương Cẩn, Hứa Bích Vân đều lập tức tiến vào phòng, vây quanh trước giường và nhìn Hứa Lê Tinh.
Trong sân ngoài.
Hứa Cảnh Minh đứng lẻ loi trong hành lang, ngắm nhìn bầu trời sao vô tận, màn đêm càng lúc càng tối.
“Nửa bước cảnh giới thứ ba thì sao?” Hứa Cảnh Minh vươn tay nắm hư không: “Mình vẫn không ngăn nổi thời gian, vẫn không thay đổi giới hạn của thọ mệnh, chỉ có thể tiếp thu hết thảy chịu đựng tất cả. Cuối cùng, vào giữa đêm khuya, Hứa Lê Tinh cũng qua đời.
Mạnh Thiên với khuôn mặt già nua ngồi ở trước giường, ngắm nhìn Hứa Lê Tinh đã qua đời, thật lâu cũng không muốn rời đi. Hai anh em Hứa Phương Cẩn, Hứa Bích Vân đã ra ngoài và bắt đầu sắp xếp tang lễ.
“Sư tỷ, ta rất nhanh sẽ đi theo ngươi” Mạnh Thiên cười nói.
“Mạnh Thiên. Hứa Cảnh Minh xuất hiện ở ngoài cửa.
Mạnh Thiên quay đầu nhìn về phía Hứa Cảnh Minh: “Cha”
“Hơn ba vạn năm hơn trước, ngươi cũng đã nắm giữ được “phương pháp kiến tạo thể sinh mệnh Cao Duy”, bất cứ lúc nào cũng có thể trở thành sinh mệnh Cao Duy” Hứa Cảnh Minh nhìn hắn ta: “Nhưng ngươi vẫn luôn không chịu đột phá, hiện giờ còn muốn… chết cùng Lê Tinh sao?”
Là cường giả nửa bước cảnh giới thứ ba, hắn thấy được quá khứ và tương lai, bao gồm cả bí mật của Mạnh Thiên.
Trong số cường giả Truyền Thuyết Vũ Trụ của tộc đàn nhân loại hiện giờ, Mạnh Thiên là kẻ ưu tú nhất lại khiêm tốn nhất, hắn ta vẫn luôn ở phía sau vợ mình Hứa Lê Tinh, không hiện sơn không lộ thủy.
Chỉ duy nhất Hứa Cảnh Minh có thể quan sát quá khứ và tương lai, cho nên mới biết rõ tiến bộ thực lực của Mạnh Thiên. “Cha” Mạnh Thiên giật mình, gật đầu nói: “Đúng vậy, con đã nắm vững phương pháp kiến tạo thân thể sinh mệnh Cao Duy từ hơn ba vạn năm trước. Nhưng con biết, nhận thức về thế giới của sinh mệnh Cao Duy và sinh mệnh Đê Duy là hoàn toàn khác nhau.
Hứa Cảnh Minh gật đầu.
Cùng là một thế giới, nhưng ở trong mắt con kiến và trong mắt nhân loại lại có khác biệt rất lớn, mà trong mắt sinh mệnh Đê Duy và sinh mệnh Cao Duy còn có khác biệt lớn hơn nữa! Chẳng những là về kích cỡ, sắc thái, hương vị khác nhau, thậm chí là về không gian, thời gian cũng hoàn toàn khác nhau.
“Con muốn cùng Lê Tinh chậm rãi già đi, đồng thời cảm nhận một thế giới với nhau. Mạnh Thiên nói: “Hơn nữa, con cũng biết thiên phú chính mình cũng không được xem là cao. Dưới sự dốc sức bồi dưỡng của cha vợ, con vẫn chậm chạp tiến bộ như thế. Thiên phú của con…còn kém rất xa phó viện trưởng Xích Mông. Tộc đàn nhân loại có cha và năm vị kia, thì có con hay không cũng không quá quan trọng”
“Cho nên, con muốn ích kỷ một chút. Mạnh Thiên nhìn Hứa Lê Tinh nằm ở bên cạnh: “Con muốn đi cùng với Lê Tinh. Bởi vì đối với con mà nói, thế giới không có cô ấy thì đã không có ý nghĩa.
Mạnh Thiên không quên được lần gặp mặt đầu tiên của chính mình với sư tỷ.
Mạnh Thiên không thể nào quên nụ cười rạng rỡ của cô gái đã mua đứt hợp đồng bán thân của chính mình.
Là cô ấy đã kéo hắn ra khỏi vực sâu tối đen, dẫn vào thế giới tươi sáng.
1623 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận