Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ

Chương 920: (Phần 8) Truy tìm dấu vết của Mạt Hữu (3)

Thông qua lực lượng tâm linh, sư huynh Ma Tuân có thể quan sát không gian Cao Duy, có thể do thám tinh không vũ trụ, và cũng có thể phát hiện ra thế giới Ác Mộng ở khoảng cách xa như vậy .
“Sư huynh cẩn thận!” Hứa Cảnh Minh trực tiếp đẩy ông ta từ không gian Cao Duy đến thế giới Ác Mộng.
“Ồ?”
Trong thế giới Ác Mộng, hai đôi mắt xanh lục khổng lồ bỗng mở to, nó nhìn chằm chằm vào ông cụ Ma Tuân mặc áo choàng trắng: “Ma Tuân, ngươi lại đến nữa sao? Nào nào, mời ngươi đi vào đôi mắt của ta, xem thử sức mạnh hiện tại của ta!”
Một con mắt to lớn bao trùm phạm vi hàng trăm tỷ kilomet, cho dù muốn tránh né cũng không được.
“Ngươi lại mạnh hơn rồi?” Ma Tuân mỉm cười, sau đó chủ động đi vào đó.
Ngay giây phút ông ta bước vào.
“Ầm!”
Bởi vì đôi bên đã chiến đấu với nhau nhiều lần trước đó, vậy nên Ma Tuân lập tức bộc phát một ngọn lửa dữ dội thiêu cháy bốn phương tám hướng, khiến cho Vực Sâu trong con mắt kia cũng phải sụp đổ trong chớp mắt. Suy cho cùng, quân chủ Mạt Hữu vẫn chưa am hiểu nhiều về Vực Sâu.
“Dễ chịu, dễ chịu thật!”
Một trong hai con mắt khổng lồ chớp chớp vài cái, kiên trì được vài giây rồi xuất hiện vết nứt và bắt đầu vỡ vụn.
“Không hổ là người đứng đầu trong số các sinh mệnh Bản Nguyên cấp 10 thuộc viện nghiên cứu Nguyên Sơ.”
Giọng nói của Mạt Hữu vang vọng khắp thế giới Ác Mộng: “Ta không chơi với ngươi nữa!”
Hai con mắt lớn dần dần thu nhỏ, nhanh nhẹn thoát khỏi uy lực của Ma Tuân.
Chúng tựa như những thiên thể va đập vào phương xa, phá huỷ kết giới phong tỏa vô hình ở xung quanh, dễ dàng trốn chạy thêm một lần nữa.

Lúc này, Hứa Cảnh Minh đang tập trung quan sát từ trong không gian Cao Duy, chứng kiến toàn bộ quá trình giao đấu giữa quân chủ Mạt Hữu và sư huynh Ma Tân. Ngay khi thế giới Ác Mộng thoát ra bên ngoài Lao Tù Vũ Trụ, nó liền tích hợp vào vũ trụ thực, vượt qua khoảng cách 232 năm ánh sáng chỉ trong tích tắc.
“Nó vẫn còn nằm trong phạm vi góc nhìn Cao Duy của mình.”
Phạm vi quan sát trong không gian Cao Duy của Hứa Cảnh Minh có đường kính hơn 1000 năm ánh sáng, bán kính hơn 500 năm ánh sáng, hiển nhiên vẫn bao phủ được cự ly chạy trốn của thế giới Ác Mộng.
Hứa Cảnh Minh vươn tay ra, dễ dàng với tới bất kỳ nơi nào trong phạm vi quan sát của mình.
“Sư huynh Tang, trông cậy vào ông đấy!”
Một bàn tay hư ảo khổng lồ vươn ra từ không gian Cao Duy, túm lấy sư huynh Ma Tuân, rồi ném ông ta tới một vị trí cách xa hơn hai trăm năm ánh sáng! Hệt như vớt một con thuyền nhỏ trong dòng nước lên rồi đưa tới nơi khác!
“Vút!”
Nói thì chậm, nhưng hành động túm lấy rồi ném đi này chỉ diễn ra trong tích tắc.
“Hả?”
Quân chủ Mạt Hữu vừa chạy đến một vùng tinh không khác, thì phát hiện một bóng người giáng xuống và nhảy vào phạm vi thế giới Ác Mộng của hắn ta như trước.
“Đây là…” Hắn ta kinh ngạc.
Ma Tuân lại bị đưa tới đây.
“Lao Tù Thời Không, thiêu hủy hư vô!”Ngay vào lúc xuất hiện, sư huynh Ma Tuân lập tức ra tay, dồn hết sức tung chiêu.
Dưới sự bao trùm của lao tù. ngọn lửa bùng lên mãnh liệt, thiêu đốt khắp nơi trong hai con mắt to lớn.
“Chạy!”
Lần này, quân chủ Mạt Hữu không muốn giằng co thêm nữa, vừa chống cự ngọn lửa dữ dội vừa tăng hết tốc lực để chạy trốn.
Trong không gian Cao Duy, Hứa Cảnh Minh vừa tiến thêm một bước, duy trì khoảng cách năm mươi năm ánh sáng với quân chủ Mạt Hữu, tiếp tục quan sát toàn bộ chiến trường.
“Khoảng cách trốn chạy dài nhất của Mạt Hữu không vượt qua 300 năm ánh sáng.” Hứa Cảnh Minh nhanh chóng cảm thấy nhẹ nhõm.
Quân chủ Mạt Hữu năm lần bảy lượt nghĩ đủ mọi cách, cố gắng hết sức để chạy trốn, nhưng lần nào cũng nhìn thấy sư huynh Ma Tuân kịp thời chặn đường mình.
Lúc này, hắn ta nhận ra mình thực sự không có lối thoát.
Bạn cần đăng nhập để bình luận