Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ

Chương 809: (Phần 7) Dị tộc (3)

“Hành tinh Khiên Quang là một hành tinh có sự sống xinh đẹp với đường kính tối đa là 18255 cây số, người dân chỉ cần di cư tới đó thì sẽ có ngay nông trường rộng 1 ki-lô-mét vuông? Còn nếu lựa chọn ở trong thành phố, thì sẽ có ngay quyền sở hữu công trình kiến trúc không dưới 1 vạn mét vuông?”
Người trẻ tuổi đọc các bài giới thiệu trên quang ảnh, hưng phấn la lên: “Cha, cha, hành tinh Khiên Quang này được đó, phong cảnh cũng rất hữu tình! Năm người nhà mình có thể sẽ sở hữu một nông trường rộng năm ki-lô-mét vuông.”
“Đừng thấy quảng cáo hay ho mà vội vàng tưởng bở, có khi nông trường ở nơi đó là bãi đất hoang tàn không có nổi một cọng cỏ cũng nên.” Người cha già ngồi bên cạnh, vừa hút thuốc vừa bĩu môi.
“Hành tinh Khiên Quang chỉ tiếp nhận tối đa 30 triệu dân di cư, hiện tại đã có hơn 18 triệu người đăng ký rồi, chúng ta phải tranh thủ thời gian, chậm chân một chút là không còn cơ hội.” Người trẻ tuổi thúc giục.
“Hệ Ngân Hà có tận 194 hành tinh có sự sống cơ mà, mỗi hành tinh tiếp nhận 30 triệu người, chúng ta vội gì chứ?”
Người cha già hút thuốc, nhìn quang ảnh: “Cha dạy con bài học này, dục tốc bất đạt! Đây chính là cơ hội đổi đời của cả nhà mình, chúng ta nhất định phải lựa chọn cẩn thận.”
“Đến giờ ăn cơm rồi, hai cha con nhanh nhanh lại đây đi.”
Một người phụ nữ la to, đồng thời ngẩng đầu lên rồi gọi: “Cha mẹ cũng nhanh xuống dưới nhà đi, đừng ở trong thế giới ảo mãi như vậy.”
Năm người trong gia đình nhanh chóng tụ tập, ngồi ăn cơm với nhau.
“Rất nhiều bạn học của con đều đi đến hành tinh Khiên Quang, chúng ta hãy cùng nhau đi đến đó đi.”
Người trẻ tuổi nói: “Con đã xem xét mấy ngày nay rồi, con thích hành tinh Khiên Quang nhất.”
“Hành tinh Khiên Quang cũng rất tốt, phụ cấp di cư ở đó cũng khá nhiều. Đến lúc đó, năm người nhà mình có thể phân tách ra làm hai, một nhóm ở nông trường, một nhóm ở thành phố.” Cụ già nói: “Nhà họ Lâm chúng ta chỉ là một gia đình hết sức bình thường ở Trái Đất, nhưng lại là thế hệ dân di cư đầu tiên trên tinh cầu xa lạ kia, chúng ta hoàn toàn có cơ hội đổi đời.”
“Rất nhiều chị em thân thiết của mẹ muốn đi hành tinh Trường Khải.”
Người phụ nữ trung niên cũng lập tức nói ra: “Hành tinh Trường Khải thịnh vượng hơn hành tinh Khiên Quang.”
“Hành tinh Khiên Quang thu hút được nhiều người trẻ tuổi tới, người trẻ tuổi mới làm nên tương lai.”
Cả nhà tranh cãi ầm ĩ
Đây chỉ là một ví dụ nho nhỏ, hiện tại, rất nhiều gia đình trên khắp Trái Đất đều đang thảo luận vấn đề di cư.
Nhưng điều kiện di cư sang hành tinh khác thực sự quá tốt!
Mọi người dân vẫn có thể đăng nhập vào thế giới ảo, hơn nữa còn có cơ hội gia tăng tài sản lên gấp chục lần, cộng với môi trường cạnh tranh cũng không quá khốc liệt, dù sao thì mỗi hành tinh có sự sống đều chỉ tiếp nhận tối đa 30 triệu người.
“Trái Đất dù sao cũng là cũng là hành tinh mẹ của nền văn minh.”
Lê Miểu Miểu ngồi trong sân nhà, nói chuyện với chồng: “Ai nấy đều biết rằng nền văn minh Trái Đất sẽ càng ngày càng phát triển mạnh mẽ hơn trong tương lai, vậy nên rất nhiều người tình nguyện ở lại Trái Đất. Vì lẽ đó, số lượng người di cư…. có lẽ sẽ không đạt được chỉ tiêu 30 triệu người cho mỗi hành tinh.”
“30 triệu người là hạn mức tối đa, cứ thực ra, khoảng chừng vài triệu người di cư cũng đủ khả năng phát triển một hành tinh rồi.” Hứa Cảnh Minh nhấp mở quang ảnh, nhìn thấy rất nhiều người dân đang mang theo đồ đạc của bọn họ đi lên những chiếc phi thuyền vũ trụ trôi lơ lửng trên bầu trời của Trái Đất.
“Điều kiện di dân rất tốt, hơn nữa còn dựa trên tinh thần tự nguyện.”
Lê Miểu Miểu nói: “Mọi người có thể tự do đăng ký trong thế giới ảo, cho nên tình hình hiện nay cũng dần dần đi vào ổn định.”
“Tạm biệt! Trái Đất!”
“Tạm biệt quê hương tôi, mối tình đầu của tôi, mái nhà cũ của tôi…”
Trong phi thuyền vũ trụ, vô số người nhìn qua ô cửa sổ, quan sát hành tinh màu xanh càng ngày càng nhỏ. Khi đặt chân lên chiếc phi thuyền vũ trụ tái định cư này, bọn họ đều mang theo kỳ vọng về tương lai tươi sáng, nhưng đồng thời cũng tràn đầy lưu luyến với Trái Đất.
Hành tinh màu xanh này đã thai nghén cả một nền văn mình Trái Đất, cũng như lưu trữ toàn bộ kỷ niệm về quá khứ của bọn họ.
“Tương lai của mình nằm ở hành tinh Khiên Quang.” Người trẻ tuổi cầm ly thức uống, ngắm nhìn bầu trời đầy sao vô tận bên ngoài cửa sổ, ánh mắt đong đầy khát vọng.
“Đề nghị tất cả mọi người quay trở lại khoang, năm phút nữa sẽ tiến hành xuyên qua hố sâu. Xin nhắc lại lần nữa, đề nghị tất cả mọi người quay trở lại khoang…” Trong phi thuyền vang lên tiếng loa, đám đông ngoài sảnh nghỉ lập tức đứng dậy rời đi, quay về khoang của mình.
Hành tinh Khiên Quang thuộc nền văn minh Hoàn Lương.
“Xin vui lòng thu dọn đồ đạc cá nhân và di chuyển vào phi thuyền càng sớm càng tốt! Trước 10 giờ hôm nay, tất cả mọi người trên hành tinh nhất định phải có mặt trên phi thuyền. Sau 10 giờ, những người không lên thuyền sẽ bị cưỡng chế giam giữ ngay tại phi thuyền vũ trụ.” Một chiếc phi thuyền vũ trụ khổng lồ dài hơn trăm cây số dừng giữa không trung, phát ra âm thanh hùng vĩ vang vọng khắp hành tinh Khiên Quang.
Vô số người mang theo hành lý đi về phía các chiến xe bay, xe bay chở họ lên phi thuyền vũ trụ khổng lồ.
“Sắp phải rời khỏi quê nhà rồi.”
“Thật sự không nỡ.”
Hầu hết những người phải rời đi đều vô cùng lưu luyến.
“Chuyến di cư này được tổ chức bởi liên minh sao Ngô Câu, phí tái định cư được chi trả bằng xu vũ trụ của bọn họ cũng đã chuyển vào tài khoản của chúng ta. Mỗi người dân trên hành tinh Khiên Quang đều được nhận một khoản trợ cấp không nhỏ, nên tính ra thì chuyến di cư này cũng rất có lợi!”
Có người nói: “Nếu phí tái định cư được chi trả thông qua những quý tộc kia, thì chắc chắn sẽ bị ăn chặn mất một nửa.”
“Lúc ngày thường, những quý tộc kia luôn diễu võ giương oai, nhưng vào thời điểm quan trọng, bọn họ lại trở nên vô dụng không chịu nổi. Liên minh sao Ngô Câu ra lệnh một tiếng, bọn họ lập tức ngoan ngoãn làm theo.”
“Tạm biệt quê hương.”
Gơn 3 tỷ người lần lượt tiến vào hai chiếc phi thuyền vũ trụ cỡ siêu lớn, sau đó được đưa tới một hành tinh có sự sống ở một tinh hệ xa xôi khác.
Người dân của nền văn minh Trái Đất tràn đầy hy vọng và nụ cười, trong khi những người dân của các nền văn minh khác trong hệ Ngân Hà lại phải rời bỏ quê hương trong tâm trạng lưu luyến không muốn rời, và đồng thời thấp thỏm về tương lai.
Đây chính là sự biến đổi lặng lẽ giữa các nền văn minh.
Có nền văn minh mạnh mẽ hơn, có nền văn minh bị đàn áp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận