Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ

Chương 1290: (Phần 10) Lựa chọn phần thưởng (2)

“Nói đi, ngươi muốn có gì?” Ngài nhìn Hứa Cảnh Minh.
Lần đối diện với Hứa Cảnh Minh, là lần Ngài nói nhiều nhất.
Hứa Cảnh Minh có hơi hồi hộp.
“Ta có vũ khí cảnh giới thứ ba, cũng có những môn truyền thừa cảnh giới thứ ba, thậm chí có một số bảo vật khắp cương vực vô tận, chính là những bảo vật có thể gia tăng thực lực trong thời gian ngắn. Ngài nhìn Hứa Cảnh Minh: “Món quà từ Thâm Uyên có thể giúp cho các ngươi nắm giữ thực lực nửa bước cảnh giới thứ ba, món quà của ta cũng có thể làm được điều này. Bất quá, mặc dù bảo vật rất nhiều, nhưng ngươi chỉ có thể chọn một thôi” Hứa Cảnh Minh đang cấp tốc suy nghĩ.
Trong suy nghĩ của mọi người, vũ khí cảnh giới thứ ba là một thứ còn có giá trị hơn cả truyền thừa cảnh giới thứ ba! Nói cách khác, một món vũ khí có thể bù đắp được mấy lần cơ hội học tập truyền thừa cảnh giới thứ ba.
Bởi vì truyền thừa cảnh giới thứ ba có thể được học bởi rất nhiều cường giả, nhưng vũ khí cảnh giới thứ ba chỉ thuộc sở hữu của một người.
Ngài hứng thú nhìn Hứa Cảnh Minh, kiên nhẫn chờ đợi.
“Lâu Nghiệp Quân” Hứa Cảnh Minh cũng không dám kéo dài quá lâu, hắn ra quyết định ngay lúc này: “Ta muốn một món bảo vật có khả năng giúp ta đi được xa nhất trên con đường tiến hoá”
“Đi được xa nhất trên con đường tiến hoá?” Lâu Nghiệp Quân tự hỏi, cũng nhìn Hứa Cảnh Minh, cuối cùng đưa ra quyết định.
“Ta đúng là có một món bảo vật khá phù hợp với ngươi. Ngài nói rồi vung tay lên, một tờ giấy màu bạc xuất hiện trước mặt Ngài.
Tờ giấy màu bạc này to bằng cả nửa người Ngài.
Giờ phút này, tờ giấy bạc nhanh chóng thu nhỏ, đồng thời bay về phía Hứa Cảnh Minh.
“Vù”
Tờ giấy bạc bay đến, nhưng lại phảng phất như thời không vô tận áp chế,tạo ra áp lực cực kỳ khủng bố, khiến cho Hứa Cảnh Minh thay đổi sắc mặt, tâm linh của hắn cũng đang run rẩy sợ hãi theo bản năng.
“Cái này… một tờ giấy này, dường như còn kinh khủng hơn cả vũ trụ chân thực gấp mấy lần. Hứa Cảnh Minh nhìn tờ giấy bạc đã nhỏ hơn gấp mấy lần so với hình dạng ban đầu của nó. Trên tờ giấy bạc, là hình vẽ một chiêu thức thương pháp.
“Chỉ là một tờ giấy không rõ chất liệu, tại sao lại có cảm giác áp bách đáng sợ như thế? Thậm chí còn đáng sợ hơn chân thân của Lâu Nghiệp Quân một chút. Hứa Cảnh Minh muốn đến gần, nhưng bản năng sinh mệnh của hắn lại đang ái ngại.
“Ngươi có từng nghe nói qua chung cực (điểm cuối cùng) của con đường tiến hoá không?” Ngài nhìn Hứa Cảnh Minh nói.
“Có nghe nói” Hứa Cảnh Minh nói: “Ta nghe nói một vài sự tồn tại cảnh giới thứ ba theo đuổi cấp bậc sinh mệnh cao hơn”
“Đúng”
Ngài gật đầu: “Sự tồn tại cảnh giới thứ ba cũng phải cố gắng hết sức, phải chặn hết đường lui của bản thân, đi tranh đoạt cơ hội đạt đến cấp bậc sinh mệnh cao hơn – hay còn được chúng ta gọi là chung cực của con đường tiến hoá. Nhưng trên thực tế, một số sự tồn tại vĩ đại quả thực đã từng thành công”
Từng thành công?
Hứa Cảnh Minh lắng nghe thật cẩn thận.
“Ví dụ như người sáng tạo ra ngôi sao Nguyên Sơ, người sáng tạo Thâm Uyên, người sáng tạo Tâm Giới, người sáng tạo Mẫu Hà? Ngài cười: “Chung cực của thời không vô tận, chung cực của toàn bộ con đường tu luyện, chung cực của cấp độ sinh mệnh… Những sự tồn tại chung cực như thế, thật ra không chỉ có một. Hứa Cảnh Minh nín thở.
“Mà tờ giấy này, là một món bảo vật mà ta có được khi đang tìm kiếm sự tồn tại chung cực. Ngài nói: “Đây là một chiêu thức thương pháp mà một vị chung cực để lại! Ngươi thích dùng thương… ta cảm thấy thứ này hẳn là sẽ phù hợp với ngươi, cho nên sẽ coi như đây là phần thưởng dành cho quán quân Đấu Trường Vạn Tộc lần này là ngươi.
“Cảm ơn tiền bối, thứ này quá quý giá. Mặc dù Hứa Cảnh Minh không hiểu rõ lắm về mức độ quý giá của thứ này, nhưng có nhiều người nửa bước cảnh giới thứ ba ở những cương vực xung quanh có được vũ khí cảnh giới thứ ba, hay truyền thừa cảnh giới thứ ba.
Nhưng từ xưa đến nay, Hứa Cảnh Minh chưa bao giờ nghe nói đến bảo vật do sự tồn tại chung cực để lại.
“Chỉ là một tờ giấy, không có truyền thừa rõ ràng, cũng không phải vũ khí. Ta đã nghiên cứu suốt bao nhiêu năm dài đằng đẵng, nó không còn ích lợi gì với ta nữa. Ngài vung tay lên: “Cất đi”
Tờ giấy bạc kia lập tức bay vào trong cơ thể Hứa Cảnh Minh, hoà tan vào cơ thể hắn.
“Rất mong sẽ gặp được ngươi trong tương lai, Hứa Cảnh Minh. Ngài mỉm cười nói rồi lại vung tay lên, khiến cho thời không thay đổi.
Hứa Cảnh Minh đã bị ném đến một nơi xa xôi.
Vù!
Đến khi Hứa Cảnh Minh cảm giác được thời không xung quanh ổn định trở lại, thì mới nhìn rõ được một hành tinh màu xanh dương nằm ở trước mắt mình.
“Trái Đất?” Hứa Cảnh Minh đương nhiên nhận ra được hành tinh quê hương mình: “Ta trở về rồi?”
Ngay sau đó, Hứa Cảnh Minh có được cảm giác vui mừng sau khi sống sót qua tai nạn.
Sau khi trải qua chuyến hành trình thế giới Vạn Tộc như một giấc mơ, hắn vẫn còn sống.
1198 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận