Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ

Chương 119: Đội lão niên Liễu Hải (2)

Mẹ Hứa nói.
Hứa Cảnh Minh ngẩng đầu nhìn, đúng vậy, trận đấu đã kết thúc rồi.
Tổng cộng có 58 đội hoàn thành vòng dự tuyển này, mấy đội cuối cùng chỉ còn lại một thành viên sống sót, còn những đội khác thì đều đã bị đội quân Thú quân giết sạch.
“Trận đấu đã kết thúc rồi, sao cha con còn chưa qua đây?.”
Mẹ Hứa thầm thì, bỗng nhiên hai mắt của bà sáng lên, nhìn về phía Hứa Hồng xuất hiện ở trên khán đài phía xa, ông ấy đang vừa cười ha hả với nhóm họ hàng bạn bè vừa đi về phía bên này.
“Cha.”
Hứa Cảnh Minh bước tới.
“Biểu hiện của con không tồi đâu.”
Hứa Hồng gật đầu khen ngợi.
“Không phải anh đã nói sẽ lập một đội gồm những người trung niên cao tuổi cùng với lão Đới sao?”
Mẹ Hứa hỏi: “Sao em xem hết cả 821 đội cũng không thấy trận đấu của các anh? Trước đây em hỏi anh tên đội thì anh cũng ấp úng không trả lời, còn nói chờ đến khi giải đấu bắt đầu thì sẽ biết. Nhưng hôm nay em cũng không thấy anh tham gia thi đấu!”
“Ừm.”
Hứa Hồng ngẩng đầu, ra hiệu chú ý về phía người đang nói trên đài.
Trên đài bình luận ở phòng phát sóng trực tiếp, người dẫn chương trình Lưu Hâm đang nói: “Tất cả trận đấu trong vòng dự tuyển đã kết thúc, chúc mừng 58 đội đánh bại được đội quân Thú nhân. Tuy rằng ba mươi đội xếp sau không thể tham gia thi đấu chính thức, nhưng chỉ dựa vào năm người mà có thể tiêu diệt toàn bộ đội quân Thú nhân thì đã đủ chứng tỏ thực lực của mọi người rồi. À… Sau khi danh sách ba mươi đội xếp đầu được xác định, vòng đấu đối kháng thứ nhất của giải đấu cúp Hỏa Chủng cũng đã được chuẩn bị rồi.”
“Mời các bạn xem bảng đấu trên màn hình, thời điểm bắt đầu vòng thi đấu thứ nhất giải đấu cúp Hỏa Chủng là ngày mai, lúc 0 giờ ngày 2 tháng 9, phòng phát sóng trực tiếp của chính phủ chúng tôi sẽ phát sóng đến 8 giờ.”
“Trận đấu đầu tiên bắt đầu vào lúc 0 giờ ngày 2 tháng 9: Đội lão niên Liễu Hải VS chiến đội Xương Nam.”
“Danh sách thành viên của đội lão niên Liễu Hải: Liễu Hải, Điền Nhất Khúc, Hứa Hồng, Đới Thông Đạt, Chu Phàm, thanh viên dự bị: Khâu Dũng.”
“Danh sách thành viên của Xương Nam chiến đội: Lưu Ba, Lôi Xung…”
“Trận đấu thứ hai bắt đầu vào lúc 0 giờ 30 phút ngày 2 tháng 9…”
...
Dựa theo bảng đấu đối kháng, cứ 30 phút sẽ có một trận đấu, liên tục 16 trận trong vòng tám giờ.
“Liễu Hải lão niên đội?”
Hứa Cảnh Minh, Lê Miểu Miểu, mẹ Hứa, ông cụ Hứa, Vương Di, Dương Thanh Thước, Hành Phương, Lưu Xung Viễn đang đứng chờ xung quanh cùng nhóm họ hàng bạn bè, tất cả đều đồng loạt nhìn về danh sách trận đấu trên màn hình.
“Đội trưởng có nói…”
Sắc mặt Hứa Hồng vô cùng bất đắc dĩ, ông than thở: “Để tránh cho dư luận bàn tán xôn xao, nên danh tính thành viên trong đội mới chỉ thông báo với chính phủ trước, chúng ta phải giữ bí mật với mọi người, trở nên khiêm tốn một chút.”
“Cha ơi, làm thế nào mà cha lại lập đội với sư phụ vậy?”
Hứa Cảnh Minh nhịn không được nên lên tiếng hỏi.
“Khi đưa con đến đội tuyển quốc gia, tất nhiên ba và sư phụ con có sẽ liên lạc qua lại nhiều lần rồi, thế nên càng thêm quen thuộc.”
Hứa Hồng nói: “Không phải sư phụ con còn đến thành phố Minh Nguyệt sao? Ba và lão Đới có chiêu đãi ông ấy vài ngày, lần này ông ấy lại mời ba và lão Đới cùng lập đội, hai chúng ta tất nhiên đều tham gia.”
Người dẫn chương trình Lưu Hâm ở phía trên đài nhìn danh sách, nhịn không được nói: “Lão sư Liễu Hải, xin hỏi quá trình ông lập nên đội lão niên này là như thế nào vậy?”
“Ha ha, các thành viên đội chúng tôi cũng không còn trẻ tuổi nữa.”
Liễu Hải cười nói: “Người trẻ nhất là Điền Nhất Khúc, năm nay năm mươi lăm tuổi. Đúng rồi, để tôi giới thiệu lại một chút, tuổi của lão huynh Chu Phàm lớn hơn tôi, ông ấy là cha của Chu Nghệ! Năm nay đã tám mươi tám tuổi rồi! Hứa Hồng là ba của Hứa Cảnh Minh, Đới Thông Đạt là ba của Đới Hiểu Thanh, Điền Nhất Khúc là ba của Điền Hiểu, thành viên dự bị Khâu Dũng là thông gia của tôi.”
Liễu Hải tươi cười sáng lạn, giới thiệu từng thành viên.
Khóe mắt Lôi Vân Phóng hơi run rẩy: “Mặt bằng chung thực lực của các thành viên đội tôi cũng không cao bằng đội của Liễu Hải đâu.”
“Ba của Chu Nghệ, ba của Hứa Cảnh Minh, ba của Đới Hiểu Thanh, lại còn cả ba của Điền Hiểu?”
Người dẫn chương trình Lưu Hâm giật mình: ” Trong giải đấu lần này, cả bốn người Chu Nghệ, Hứa Cảnh Minh, Đới Hiểu Thanh, Điền Hiểu đều được vào vòng thi chính thức.”
“Hổ phụ sinh hổ tử mà thôi.”
Liễu Hải cười nói: “Tôi muốn nói với các đội có thể vào vòng chính thức một câu, nếu muốn đấu với tôi thì trước tiên phải vượt qua các vị lão huynh này trước đã, mấy vị lão huynh này của tôi đều không dễ chọc đâu.”
….
….
Tầng thứ ba tháp Tinh Không, rừng mưa nhiệt đới.
Trong rừng mưa u ám ẩm ướt, dây leo mặc sức sinh trưởng, Hứa Cảnh Minh cầm song khiên trong tay, chạy vội trong rừng giống như ảo ảnh. Tuy nhiên, những con mãnh hổ cỡ lớn đang bao vây xung quanh cũng linh hoạt nhanh nhẹn không kém, chúng phối hợp nhịp nhàng với nhau để vồ giết Hứa Cảnh Minh,
Oành!
Hứa Cảnh Minh xoay người né tránh, đồng thời trực tiếp nện một khiên lên trên đầu một con mãnh hổ, khiến cho nó lảo đảo quay cuồng rồi lại đứng lên.
“Cơ thể như lửa, niệm động (*), cơ thể liền bộc phát.”
(*) Niệm động: chuyển động tâm trí để tạo ra một ý nghĩ hoặc mong muốn nhất định.
“Sư phụ dạy kỹ năng Khiên pháp, nghiêng về khống chế, coi kẻ thù như quân cờ. Đó chính là cảnh giới thân thể phối hợp như nước.”
Hứa Cảnh Minh nhớ lại: “Mình khác với sư phụ, tuy mình đã đột phá tới cấp ba, phương pháp cũng đạt tới trình độ cấp cao, nhưng thân thể lại tựa như Lôi Hỏa vậy, vừa niệm liền bộc phát. Vậy nên, Thương pháp, Khiên pháp kể cả Bộ pháp, đều thích hợp với phong cách của mình.”
“Khiên pháp của mình, không phải là khống chế, mà là bộc phát như thế này! Bộc phát cực hạn!”
“Bộc phát!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận