Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ

Chương 163: Hứa Cảnh Minh và Lôi Vân Phóng (1)

“Giết Lôi Vân Phóng đi.”
“Oa, sắp có giao tranh rồi.”
“Lôi Vân Phóng và Hứa Cảnh Minh chuẩn bị đánh nhau.”
“Trận đấu chỉ vừa mới bắt đầu, hai đội trưởng đã muốn đánh nhau sao? Có cần kịch liệt như vậy không?”
“Da đầu tôi sắp nổ tung rồi. Tôi không dám hô hấp, cầu mong Hứa Cảnh Minh đừng chết chỉ sau một chiêu nhé.”
“Thắng thua của trận đấu này, phụ thuộc vào cuộc đối đầu của hai người bọn họ!”
Vô số người xem vô cùng phấn khích.
“Ba, chú Hứa có thể thắng không?”
Phương Tinh Long đang xem cuộc chiến với con gái, cô bé thắc mắc hỏi.
“Cho dù thua, chú ấy vẫn được xem là thắng.”
Phương Tinh Long cười tủm tỉm nhìn cảnh này, khi bị Trình Tử Hào bức bách đang xem cuộc chiến, hắn chỉ có thể để sư đệ của mình rời khỏi phòng tập rồi về quê. Nhưng sự xuất hiện của thế giới ảo đã giúp sư đệ một bước lên trời, Phương Tinh Long cũng vì hắn mà cảm thấy thỏa mãn trong lòng.
Một góc khác, ông nội Hứa, vợ chồng Hứa Hồng, vợ chồng Lê Thần An đang quan sát trận đấu với thái độ khẩn trương.
“Con trai chúng ta có thể thắng không?”
Mẹ Hứa Lo lắng.
“Có chút nguy hiểm.”
Hứa Hồng căng thẳng.
“Đánh nhau rồi!”
Đôi mắt ông nội Hứa trừng đến tròn xoe.
. . .
. . .
Trong trấn nhỏ, mưa phùn bay lả tả trong không khí. Hứa Cảnh Minh đứng ở trên lan can lầu ba của quán rượu, hắn nhìn theo bóng người màu xanh đang nhanh chóng tới gần từ phía xa.
“Hừ.”
Hắn bỗng nhiên dậm chân một cái, mặt đất bên dưới nứt toác ra, cả người Hứa Cảnh Minh hóa thành hình bóng mơ hồ màu đỏ sậm rồi lao ra ngoài. Một bước này của hắn trải dài hơn mười mét, hắn dẫm lên bức tường bên kia đường, khiến mấy viên gạch trên đó đều nứt toác ra, sau đó hắn lao thẳng về phía bóng người màu xanh.
Khoảng cách từ lầu ba của quán rượu đến mặt đất ước chừng khoảng 8 mét, còn chiều cao của bức tường hơn ba mét, Hứa Cảnh Minh chỉ di chuyển trong hai bước, cả người đã vọt tới gần bóng người màu xanh đang chạy như bay ở nóc nhà phía xa.
Mang theo trọng lực thế năng và sức mạnh bùng nổ toàn thân, Hứa Cảnh Minh xông tới phía trước với uy lực vô cùng khủng bố.
“Đúng là một thằng nhóc hung bạo.”
Lôi Vân Phóng vừa mới cảm thấy gió lạnh đập vào mặt, Hứa Cảnh Minh đã đâm thương tới.
“Không thể ngăn cản!”
Lôi Vân Phóng vốn dĩ không đi theo con đường sức mạnh, hắn lựa chọn tu luyện [Ảnh Báo Tiến Hóa Pháp] có khả năng cường hóa sức mạnh tương đối kém cỏi nhất trong năm loại phương pháp tiến hóa. Hơn nữa, trên người hắn cũng chỉ mặc áo vải, sau lưng giắt thêm hai thanh đao rất mỏng, con đường mà hắn ta đi chính là ‘tốc độ’. Lôi Vân Phóng đích thị đang theo đuổi tốc độ cực hạn.
Hứa Cảnh Minh cầm thương đánh tới với một lực cực kỳ mạnh mẽ, bóng người Lôi Vân Phóng chợt trở nên mơ hồ, hắn lập tức tránh được chiêu này của Hứa Cảnh Minh.
“Keng.”
Hứa Cảnh Minh chọc thủng bức tường đối diện, động tác xoáy tròn của ngân thương trong tay hắn làm tường nhà nứt toát toàn bộ, vô số đá vụn lăn xuống đường phố, Hứa Cảnh Minh cũng thuận thế rơi xuống.
Hứa Cảnh Minh mang theo ngân thương. đứng ở giữa đường lát đá phiến và nhìn theo bóng người màu xanh kia.
“Chiêu thức mạnh mẽ đến đâu, nhưng không thể đánh đến người khác thì là thứ vô dụng.”
Lôi Vân Phóng cũng nhảy xuống đường, ánh mắt nhìn Hứa Cảnh Minh trở nên nóng rực, ý chí chiến đấu dày đặc.
“Tiền bối Lôi chỉ biết trốn sao? Trận đồ sẽ không ngừng thu nhỏ theo thời gian, tiền bối Lôi cũng không thể trốn tránh mãi được.”
Hứa Cảnh Minh nói với ta.
“Ha ha ha. Trốn sao?”
Lôi Vân Phóng di chuyển.
Vèo.
Bóng người ông ta trở nên mơ hồ quỷ mị, nháy mắt đi tới trước mặt Hứa Cảnh Minh.
“Keng.”
Nghênh đón ông ta chính là một bóng thương mơ hồ! Bóng thương như mũi tên, đâm tới bóng người màu xanh chỉ trong nháy mắt.
“Tốc độ của tôi không bằng anh, chẳng lẽ tốc độ thương pháp cũng không đuổi kịp tốc độ bộ pháp của anh sao?”
Hứa Cảnh Minh vô cùng tự tin, vô sô bóng thương xuất hiện, bao trùm cả một vùng trời phía trước. Trong tiếng va chạm ‘đang đang đang’, hắn đã đâm ra hơn mười thương liên tục về phía đối thủ! Sắc mặt Lôi Vân Phóng trở nên lạnh lùng, bình tĩnh chặn hơn mười thương chỉ với một thanh đao.
Phanh!
Ngân thương đâm ra rồi đột nhiên đổi hướng, ngăn cản công kích của đối phương chỉ trong nháy mắt. Nó có năng lượng bùng nổ khiến sắc mặt Lôi Vân Phóng phải thay đổi, thân thể bị lực va chạm đánh bay ngược ra phía sau. Ông ta dừng lại một chút, đứng trên nóc nhà ổn định cơ thể.
“Lôi tiền bối, nếu anh chỉ cầm một thanh đao như thế này, tôi nhất định đâm chết ông trong vòng mấy chục chiêu!”
Hứa Cảnh Minh nhìn Lôi Vân Phóng bằng ánh mắt sát khí dày đặc..
Hứa Cảnh Minh vô cùng tự tin, vì hắn đã hoàn toàn áp chế được Lôi Vân Phóng chỉ với hơn mười thương.
“Ha ha ha… Xem ra tôi không thể coi thường cậu.”
Tay trái Lôi Vân Phóng rút ra một cây đao khác từ sau lưng. Lúc này, độ uy hiếp tự nhiên toát ra từ hắn ta cũng đổi khác.
. . .
. . .
“Oa.”
“Lợi hại lợi hại.”
“Hứa Cảnh Minh nói rồi, hắn nhất định có thể đâm chết Lôi Vân Phóng chỉ trong mấy chục chiêu… Nhìn đi, Lôi Vân Phóng rốt cuộc cũng phải rút hai đao của mình ra.”
“Chênh lệch giữa họ vốn không lớn như vậy, người nào nói Hứa Cảnh Minh sẽ bại chỉ sau một chiêu thì quá coi thường hắn rồi. Chỉ với một chút sơ suất, Hứa Cảnh Minh sẽ khiến cho Lôi Vân Phóng rời khỏi cuộc chơi.”
“Diễn biến tiếp theo của trận đấu sẽ càng trở nên khốc liệt hơn.”
Vô số khán giả trên khán đài đang nhìn chằm chằm lên màn hình, quan sát hai người Vương Di và Dương Thanh Thước đuổi giết bốn đội viên khác của đội Lôi Vân Phóng. Trận đấu này thực sự là trận đấu đỉnh cao nhất trong các trận đấu từ trước đến nay của giải đấu cúp Hỏa Chủng.
Tuy rằng Liễu Hải mạnh hơn, nhưng trận đấu của ông ta với Trương Thanh quá đơn giản, một quyền đánh chết, mức độ đặc sắc cũng kém hơn.
Nhưng sự chênh lệch trong trận đấu này không lớn như vậy, hai bên bắt buộc phải cố gắng dốc toàn lực để ứng phó, không khí thi đấu lại càng thêm kịch tính.
Bạn cần đăng nhập để bình luận