Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ

Chương 825: (Phần 7) Minh trong Minh Thiên (1)

Ban đêm, tại đỉnh núi ở ngoại ô thành phố, một cặp nam nữ trẻ tuổi đi tới đây.
“Mưa sao băng sắp tới rồi, cậu mau lên nào!” Cô gái kéo chàng trai vội vàng chạy lên đỉnh núi.
“Cậu đừng lo, còn hẳn một phút mà!” Chàng trai đáp.
“Đừng tin vào tin tức dự báo, bọn họ nói rằng ban ngày có mưa, nhưng cả ngày chẳng có giọt mưa nào!” Cô gái nói xong, bèn ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao, hai mắt của cô lập tức toả sáng: “Mưa sao băng tới rồi, tới rồi kìa!”
Hai người đều nhìn lên bầu trời.
Từng vệt sao băng lấp lánh xán lạn chói mắt lướt qua bầu trời, không bao lâu sau đó, một cơn mưa sao băng phủ kín cả bầu cao, tạo nên khung cảnh vô cùng thơ mộng.
Giờ phút này, rất nhiều người đang ngắm mưa sao băng với ánh mắt mê mẩn, cô gái cũng không phải ngoại lệ: “Đẹp quá! Kể từ khi sinh ra tới nay, đây là lần đầu tiên mình nhìn thấy mưa sao băng!”
“Mình cũng thế.” Chàng trai nói xong, đồng thời quay đầu nhìn về phía sườn mặt của cô gái, sau đó lấy ra một mặt dây chuyền hình khóa thủy tinh rồi đưa nó cho cô gái.
“Hả?” Cô gái nhìn mặt dây chuyền, không khỏi sửng sốt.
“Tặng cậu.” Chàng trai nói.
Cô gái đỏ mặt, khẽ nói: “Cậu có biết việc tặng nó cho mình mang ý nghĩa như thế nào không?”
“Tất nhiên là mình biết!” Chàng trai cũng nhìn cô gái.
Dưới cơn mưa sao băng, cả hai người đều hiểu được lòng nhau.
Bỗng nhiên.
Vù!
Hai người lẳng lặng tan rã, biến mất giữa trời đất giống như một cơn gió.
Không chỉ có bọn họ, vô số nhân loại trên cả thế giới đều tan rã và biến mất giữa trời đất.
Trên tầng khí quyển hành tinh Tàm Du, hai sinh mệnh Bản Nguyên Ngục tộc nhìn xuống cả hành tinh bằng ánh mắt không cảm xúc. Hai người bọn hắn chỉ cần nảy ra một suy nghĩ trong đầu, thì có thể làm sụp đổ cấu tạo cơ bản nhất của sinh mệnh, từ đó diệt trừ tất cả các sinh linh trên một hành tinh.
“Lãnh chúa Tùng Phụng, đây là hành tinh có sự sống thứ 1000 của Nhân tộc mà ta đã hủy diệt!”
Một tên sinh mệnh Bản Nguyên Ngục tộc đang nói chuyện bằng ý niệm.
“Nhân tộc sở hữu vô số hành tinh có sự sống, ngươi chỉ mới hủy diệt có bao nhiêu đâu chứ? Nhanh lên, chúng ta phải rút lui trong vòng 30 giây!”
Tên sinh mệnh Bản Nguyên Ngục tộc mặc áo giáp đen cũng đáp lại bằng suy nghĩ, sau đó dịch chuyển tức thời sang một nơi khác trong hành tinh, bắt đầu công cuộc cướp bóc của mình.
Tên sinh mệnh Bản Nguyên Ngục tộc có vóc dáng cao lớn kia cũng dịch chuyển tức thời và đi cướp bóc như đồng bọn.
Hai người bọn hắn nhanh chóng thu thập tất cả tạo vật khoa học có giá trị cao và những vật liệu quý giá trên hành tinh có sự sống.
Không còn cách nào khác, Ngục tộc không có nhiều ưu thế về phương diện sản xuất, nên thường tập trung vào việc “cướp bóc”, thiếu cái gì cướp cái đó.
Những tộc đàn lân cận với Ngục tộc đều bị bọn họ lấn lướt cướp bóc.
Trong đó, nhân loại là tộc đàn am hiểu phương diện sản xuất và khoa học kỹ thuật nhất, cho nên cũng trở thành đối tượng cướp bóc chủ yếu của Ngục tộc.
Qua vài giây sau.
“Ồ?”
Hai sinh mệnh Bản Nguyên Ngục tộc đang đứng ở hai nơi khác nhau trên bề mặt hành tinh Tàm Du đồng thời ngẩng đầu nhìn về một phía.
Một người đàn ông mặc áo bào màu đen đã xuất hiện ở đó từ khi nào không biết, hắn ta đang ngắm nhìn hành tinh Tàm Du bằng ánh mắt nhuốm màu đau thương.
Vút vút!
Hai tên sinh mệnh Bản Nguyên Ngục tộc nhanh chóng tiếp cận Hứa Cảnh Minh.
“Ngục tộc thật đáng chết!”
Hứa Cảnh Minh bộc phát ánh sáng chói mắt khắp toàn thân, một thanh ngân thương cũng lập tức xuất hiện trong tay hắn.
“Xét theo khí tức bùng nổ nhường này, ngươi là sinh mệnh Bản Nguyên cấp 9?”
Tên sinh mệnh Bản Nguyên mặc giáp đen phì cười: “Ta từng giết hai sinh mệnh Bản Nguyên, ngươi là người thứ ba!”
Trong khi âm thanh còn đang vang vọng khắp xung quanh, hai sinh mệnh Bản Nguyên đồng loạt phát ra dao động quái dị, khiến cho lớp không gian ở nơi đó lập tức vặn vẹo đứt gãy.
Hứa Cảnh Minh cảm giác không gian xung quanh đang xếp chồng lên nhau, nhưng hắn vẫn bình tĩnh quan sát tất cả.
“Phập phập!”
Tên sinh mệnh Bản Nguyên Ngục tộc mặc giáp đen cầm theo hai thanh đao, xông ra từ lớp không gian vặn vẹo, đâm thẳng vào người Hứa Cảnh Minh.
Tên sinh mệnh Bản Nguyên Ngục tộc có vóc dáng cao lớn cũng đồng thời nhảy xuống, dùng cái búa lửa trong tay để nện vào người Hứa Cảnh Minh, khiến cho thân thể Hứa Cảnh Minh vặn vẹo như một dòng nước.
Hứa Cảnh Minh đứng bất động ở đó.
Vào lúc bị hai thanh đao đâm trúng, Hứa Cảnh Minh đột nhiên vung tay ra, lập tức túm được tên sinh mệnh Bản Nguyên Ngục tộc mặc giáp đen. Ngược lại, tên sinh mệnh Bản Nguyên Ngục tộc có vóc dáng cao lớn kia ở xa hơn một chút, cho nên có thể tránh né được một nhát thương của Hứa Cảnh Minh.
“Ngươi…?” Ngay khi hai thanh đao xuyên qua người Hứa Cảnh Minh, tên sinh mệnh Bản Nguyên Ngục tộc mặc giáp đen lập tức cảm thấy có chuyện gì đó không ổn, giống như đang đâm đầu vào vực sâu vô tận.
Hứa Cảnh Minh túm lấy người tên sinh mệnh Bản Nguyên Ngục tộc mặc giáp đen , mười sợi tơ rực rỡ đầy sắc màu trong lòng bàn tay của hắn lập tức xâm nhập vào cơ thể tên này trong nháy mắt, khiến cho sinh mệnh Bản Nguyên Ngục tộc mặc giáp đen lập tức bị tan rã mà không tạo ra bất kỳ tiếng động nào.
Cứ thế mà chết!
Bạn cần đăng nhập để bình luận