Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ

Chương 1142: (Phần 9) Cảnh giới thứ tư của Bát Phương Đồ (2)

“Vì vậy, dục vọng là được tạo ra bởi thân thể của mình”
“Cấp độ thứ tư của “Bát Phương Đồ”, chính là kiểm soát hai dục vọng cơ bản nhất của mọi sinh linh – thực dục và sắc dục.
“Bất kỳ sinh linh nào trong cuộc đời này đều phải ăn uống để tồn tại! Cho dù là sinh mệnh Đê Duy, hay là sinh mệnh Cao Duy… cũng cần hấp thu đầy đủ năng lượng để duy trì sự sống, rồi từ đó sinh ra thực dục”
“Sinh linh muốn sinh sôi nảy nở, thì tự nhiên có sắc dục. Chỉ như vậy, thì thế hệ này mới có thể nối tiếp thế hệ khác.
“Ngươi cần phải lý giải chúng và kiểm soát hai dục vọng cơ bản này, để chúng trở thành động lực, chứ không phải là trở ngại của ngươi trên con đường tiến hóa”
Vũ Hỏa Quân nói: “Dục vọng càng cơ bản, một khi trở thành trở ngại, thì càng có sức uy hiếp”
“Đối với sinh mệnh Đê Duy, thực dục chính là sự thèm ăn quá độ… từ đó phá hư thân thể, gây ảnh hưởng đến sự tồn vong của một tộc đàn. Nhưng đối với sinh mệnh Cao Duy, thực dục chính là việc theo đuổi quá nhiều nguồn tài nguyên tiến hóa quý giá, từ đó bị cuốn vào các cuộc cạnh tranh khốc liệt, rồi lâm vào tuyệt cảnh.”
“Trên lý thuyết, sinh mệnh Cao Duy cảnh giới Vĩnh Hằng có tuổi thọ vô cùng vô tận, nhưng thực tế, bọn hắn lại rất hiếm khi có thể sống được 10 kỷ Vực Sâu! Rất ít trong số đó bị giết do hạo kiếp, còn phần lớn đều bị giết chết bởi vì tranh đoạt tài nguyên.
“Một khi kiểm soát được dục vọng của mình, thì ngươi có thể sống lâu hơn”
Vũ Hỏa Quân nhìn Hứa Cảnh Minh: “Tuổi thọ trường kỳ thật ra cũng là một loại tài nguyên! Có đôi khi, ngươi không cần bảo vật trân quý, không cần truyền thừa quá quý giá, chỉ tham khảo theo một ít truyền thừa phổ thông… rồi tiếp tục tìm tòi tu luyện trong thời gian dài đằng đẵng, thì cũng có thể trở nên cường đại “Sắc dục, một khi trở nên quá buông thả, thì có khả năng phá hoại với mức độ càng không cần phải bàn cãi. Nhỏ thì diệt tộc diệt quốc, lớn thì nhấc lên hạo kiếp”
Vũ Hỏa Quân nói: “Bất kỳ là loại dục vọng nào đi chăng nữa, một khi được kiểm soát tuyệt đối, thì nó nhất định sẽ chuyển hoá thành động lực vô tận, còn một khi mất kiểm soát, thì nó sẽ biến thành sức mạnh hủy diệt vô tận”
“Cho dù ngươi đạt đến “cảnh giới Tâm Ý”, hoàn toàn làm chủ được tình cảm, thì liệu ngươi dám nói rằng bản thân đã hoàn toàn làm chủ được hai dục vọng cơ bản nhất sao?” Vũ Hỏa Quân mỉm cười: “Nếu như ngươi thực sự tự tin, có thể tiếp nhận khảo nghiệm của tầng thứ tư”
“Khảo nghiệm thực sắc.Vũ Hỏa Quân mỉm cười.
Hứa Cảnh Minh rơi vào thế giới huyễn tưởng, trở thành một người chạy nạn.
“Đói quá, thật là đói”
Hứa Cảnh Minh cảm thấy cơn đói lần lượt đánh thẳng vào ý thức của mình, cũng như nhìn thấy cây cối ở xa xa đều bị gặm nhấm đến mức trụi lủi, còn đám người chạy nạn xung quanh hắn phảng phất như những con mối ăn sạch hết mọi thứ trong tầm mắt. Sông suối đều khô cạn, tôm cá cũng đã sớm tuyệt chủng từ lâu.
Hứa Cảnh Minh bất chợt nhìn thấy hai cái bánh bao trắng xuất hiện trên đám cỏ dại khô héo phía trước, khiến cho cơn đói trong người hắn càng lúc càng bùng phát dữ dội, dường như muốn lấn át cả ý thức.
“Chung quanh nhiều người chạy nạn như vậy, thế mà chỉ có hai cái bánh bao.
Hứa Cảnh Minh tiều tụy không chịu nổi, nhưng vẫn cố gắng kiềm chế bản thân, trơ mắt nhìn đám người chạy nạn xông về phía hai cái bánh bao. Kẻ nào kẻ nấy đều giống như dã thú tranh đoạt con mồi, đánh nhau tức mức đầu rơi máu chảy rồi trở thành mấy cỗ thi thể, ngay cả người ăn được bánh bao cũng bị trọng thương, hơn nữa còn phải cầm dao găm mà cẩn thận từng li từng tí quan sát xung quanh.
“Cho dù đồ ăn ngon đang ở ngay trước mắt, cho dù đói đến điên cuồng, thì mình nhất định phải duy trì sự tỉnh táo. Một khi để dục vọng trở nên mất kiểm soát, thì bản thân sẽ trở thành một con dã thú và không sống được bao lâu”
Hứa Cảnh Minh nhẫn nhịn cơn đói, bước từng bước về phía trước.
Ngay sau đó, thế giới huyễn tưởng trước mắt chợt tiêu tán, hắn lại rơi vào thế giới huyễn tưởng khác. “Tất cả các ngươi rộng mở cái bụng mà ăn cho ta! Trong vòng một canh giờ, ba kẻ ăn nhiều nhất sẽ được sống sót, những kẻ còn lại đều phải chết.” Một người áo đen hờ hững nói, một đám người áo đen khác cũng lập tức chĩa binh khí vào một đám dân thường, bao gồm cả Hứa Cảnh Minh.
Hứa Cảnh Minh phải sinh sống bên trong thế giới huyễn tưởng thứ hai suốt nửa năm liền, thì mới có thể thông qua khảo nghiệm.
Hết thế giới huyễn tưởng này đến thế giới huyễn tưởng khác.
Hứa Cảnh Minh muốn phát huy uy lực của thực dục đến một mức độ không thể tưởng tượng, thế nhưng hắn vẫn còn chưa bắt đầu khảo nghiệm ‘sắc dục, thì đã gục ngã tại thế giới huyễn tưởng thứ tám của khảo nghiệm thực dục.
‘Thực dục’ và ‘Sắc dục là hai dục vọng cơ bản, nhưng lại cực kỳ khó khăn để có thể kiểm soát một cách hoàn mỹ. Như thế nào là kiểm soát một cách hoàn mỹ? Chính là phải thích ứng chúng, lợi dụng chúng, biến chúng trở thành động lực của mình. Đồng thời cũng phải kiểm soát chúng, khống chế chúng, không cho chúng trở thành trở ngại của mình. “Dục vọng vốn là con dao hai lưỡi, ngay cả sinh mệnh Cao Duy cũng khó lòng thu hoạch được lợi ích mà không phải gánh chịu bất kỳ phản phệ nào” Hứa Cảnh Minh thở dài: “Mình còn chưa tiến hành khảo nghiệm sắc dục, nhưng đã thất bại ở khảo nghiệm thực dục. “Muốn thông qua khảo nghiệm sắc dục, mình cũng cần biến nó thành động lực sao?” Hứa Cảnh Minh rất đau đầu.
Kiềm chế dục vọng thì đơn giản thôi, nhưng thuận theo sắc dục, lợi dụng triệt để nó, mà không bị nó cắn trả một chút xíu nào… Hứa Cảnh Minh cảm thấy quá khó.
“Đây mới chỉ là cảnh giới thứ tư, trong khi Bát Phương Đồ lại có tới tám cảnh giới. Cho dù mình có khả năng luyện thành hết thảy, thì cũng chỉ có thêm chút hi vọng đạt tới “cảnh giới thứ ba” mà thôi.”
Hứa Cảnh Minh càng lúc càng cảm nhận rõ ràng khoảng cách của mình với sự tồn tại cảnh giới thứ ba là xa xôi nhường nào.
Quả thực, rất nhiều nhân vật kiệt xuất thời đại vẫn luôn dừng bước tại cột mốc nửa bước cảnh giới thứ ba trong suốt cả cuộc đời bọn họ1160 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận