Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ

Chương 402: (Phần 4) Tiểu thư Phí gia (1)

“Đường chủ, chúng ta vẫn động thủ tiếp sao?” Một nam tử áo trắng hỏi.
Tên tên đại hán khác lập tức nói: “Tổn thất nhân số hơn một trăm người, chúng ta căn bản có thể chịu đựng được. Nhưng tên con hoang của Thường gia kia đã giáng một cú tát nặng nề vào mặt chúng ta. Nếu không báo thù này, người ngoài sẽ nghĩ bang Hoa Nguyệt chúng ta dễ ức hiếp, các phân đường khác trong bang cũng sẽ cười nhạo chúng ta. Vì lẽ đó, chúng ta nhất định phải động thủ.”
“Lão Tam nói rất đúng.”
Đường chủ Phượng Hồ cũng gật đầu: “Chúng ta nhất định động thủ, nhưng phải bày mưu trước rồi mới ra tay. Ta thừa nhận mình đã xem thường tên Thường công tử này, không ngờ hắn lại có ba tên cao thủ loại hai yểm trợ hết mình. Nói không chừng, Thường công tử còn che giấu thủ đoạn gì đó, ví dụ như cao thủ loại hai thứ tư, thứ năm chẳng hạn.”
Những người xung quanh đều gật đầu, bộ dáng vô cùng đồng tình.
“Thể diện của Đường Phượng Hồng chúng ta không thể lụi tàn như thế được, cho nên trận đánh tiếp theo bắt buộc phải chiến thắng vang dội.”
Đường chủ Phượng Hồ nói: “Lão Cửu, ngươi sắp xếp người đi điều tra xem ba tên cao thủ loại hai kia có lai lịch thế nào, liệu có cách nào phá vỡ nội bộ bọn họ không.”
“Rõ.” Thanh niên áo trắng cung kính nói.
“Đôi khi, muốn giết người không nhất thiết phải đánh giết.”
Đường chủ Phượng Hồ nói với vẻ lãnh đạm: “Dùng độc, dùng ám khí, đó đều là những phương pháp sở trường nhất của bang phái chúng ta.”
Bang Hoa Nguyệt có hàng vạn thành viên, khả năng thâm nhập và kiểm soát địa bàn cũng mạnh hơn quan phủ rất nhiều. Với khả năng thâm nhập và kiểm soát mạnh mẽ đến nhường này này, bọn họ muốn thi triển một số thủ đoạn âm hiểm, đối phương cũng khó mà đề phòng được.
“Nhưng sợ rằng tên Thường công tử kia sẽ nhanh chóng bán sạch gia sản, trốn khỏi thành Lan Nguyệt.”
Một tên thuộc hạ nói.
“Vậy ngươi hãy chú ý bên quan phủ, bởi vì hắn muốn bán gia sản thì chắc chắn phải đến quan phủ để xin chấp thuận chuyển nhượng.”
Đường chủ Phượng Hồ cúi đầu đọc sách: “Hơn nữa, sau trận chiến hôm nay, hắn muốn bán gia sản Thường gia thì sẽ gặp phải không ít khó khăn.”
Khi thuộc hạ nhìn thấy Đường chủ cúi đầu đọc sách, tất cả đều nhanh chóng biết điều mà cáo từ rời khỏi.
...
...
Thành Lan Nguyệt, nơi đóng đô của vệ Huyết Vũ.
Vệ Huyết Vũ là tổ chức bạo lực công quyền mạnh nhất trong tòa thành này, trong thành có bất kỳ động tĩnh lớn gì, vệ Huyết Vũ đều là thế lực đầu tiên biết được. Mà ‘Vu thống lĩnh’ chính là thủ lĩnh của vệ Huyết Vũ thành Lan Nguyệt, ông ta đương nhiên là một trong những người có quyền lực lớn nhất trong thành.
Vu thống lĩnh là một gã nam tử trung niên có vẻ mặt xanh xao và một đôi mắt chim ưng lấp lánh ánh sáng tím. Buổi chiều mưa phùn lất phất, ông ta đang ngồi trong đình, vừa uống rựou vừa nghe kỹ nữ đàn hát…
“Thống lĩnh.”
Một tên cận vệ đi đến, cung kính trao một cuốn thư cho Vu thống lĩnh.
A hoàn bên cạnh nhận lấy cuốn thư, đặt nó lên trên bàn.
Vu thống lĩnh chờ nghe xong bài hát, lúc này mới cụp mí mắt, cầm cuốn thư lên và liếc đọc qua, không khỏi cười nhẹ: “Ba trăm người của Đường Phượng Hồ bang Hoa Nguyệt đã vây giết xe ngựa của ‘Thường Y’ trên đường phố Hưng Dương. Nhưng thuộc hạ và hộ vệ của Thường Y đã phản công, giết chết gần trăm người?”
“Thường Y là con trai của ta, bang Hoa Nguyệt thật to gan.”
Vu thống lĩnh nhìn cận vệ một cái, căn dặn: “Đằng bách hộ, ngươi đích thân dẫn người đi đến Đường Phượng Hồ một chuyến, yêu cầu bọn họ cho ta một lời giải thích.”
“Rõ.” Đằng bách hộ đứng phía xa lập tức nhận lệnh.
(*) Bách hộ: Tên chức quan võ, cầm đầu một trăm lính
“Hãy nhớ, Thường Y là nghĩa tử của ta.”
Vu thống lĩnh mở miệng nói: “Vì thế, Đường Phượng Hồ bọn họ ít nhất phải bỏ ra…1000 lượng, ít hơn một xu cũng không được.”
“Thống lĩnh yên tâm, tiểu nhân biết rõ nên làm thế nào.” Đằng bách hộ cười, lộ ra hàm răng trắng bóng, sau đó quay đầu rời đi.
Vu thống lĩnh liếc nhìn xung quanh, xua xua tay, đám người kỹ nữ và a hoàn nhanh chóng lui ra, chỉ còn lại tên cận vệ bên cạnh.
“Nghe nói mấy ngày trước, một số vị cao thủ của vệ Huyết Vũ từ phía ngoài đã trở về, các ngươi đã điều tra ra chuyện gì ở Phí gia chưa?”
Vu thống lĩnh hỏi.
“Vẫn đang điều tra.”
Cận vệ nói: “Không rõ lắm, chỉ biết rằng… Trong khoảng gần đây, Phí gia đang chiêu mộ cao thủ.”
“Chiêu mộ cao thủ?”
Vu thống lĩnh nghi hoặc: “Vị Phí đại nhân kia là sứ tổng chỉ huy cao quý của cả Đông Vực. Hiện tại, vệ Huyết Vũ chúng ta đã cử cao thủ bảo hộ Phí gia, tại sao Phí gia lại còn tuyển người?”
“Điều này, thuộc hạ không rõ lắm.” Cận vệ nói.
“Ừ.”
Vu thống lĩnh suy nghĩ: “Ngươi hãy điều tra kỹ lưỡng. Phí đại nhân đặc biệt phái người vượt ngàn dặm để trở về, chắc là có chuyện gì khá quan trọng. Nếu có thể giúp được chuyện gì, kẻ làm thuộc hạ như chúng ta đương nhiên sẽ cố gắng hết sức.”
“Hiểu rồi, ta sẽ dốc hết sức điều tra.”
Cận vệ đáp.
Tên cận vệ cũng rất đau đầu, Phí gia chỉ có một vị lão gia và một vị tiểu thư. Hắn ta cũng không thể đi hỏi trực tiếp vị lão gia và tiểu thư của Phí gia kia được.
Nói cách khác, bọn họ cũng rất khó khăn để có thể điều tra ra được mục đích của ‘Phí đại nhân’.
Bạn cần đăng nhập để bình luận