Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ

Chương 178: Một sư phụ như vậy (2)

Khi Liễu Hải dùng một đao đánh Hứa Cảnh Minh, Vương Di đang đứng sau gốc cây ở cách đó năm mươi mét, trên tay là một mũi tên!
“Vút.”
Vương Di, người đã đạt đến phương pháp tiến hóa cao cấp, tiễn thuật đạt cấp ba, tốc độ mũi tên giờ đây của cô trở nên vô cùng đáng sợ.
“Hử?”
Liễu Hải vẫn luôn để mắt đến Vương Di, ông ta khẽ nhíu mày rồi di chuyển nhẹ nhàng, né tránh mũi tên. Trong nháy mắt, mũi tên bắn vào thân cây phía sau, làm cho cây đại thụ bật rễ, đổ rầm xuống mặt đất.
“Phương pháp tiến hóa của Vương Di có lẽ cũng đã đột phá, tốc độ mũi tên nhanh đấy.”
Liễu Hải phát hiện ra điều này.
“Vèo.” “Vèo.” Vèo.”
Ở khoảng cách năm mươi mét, Vương Di lại tìm kiếm cơ hội bắn tên liên tục.
Liễu Hải vừa chém vài đao về phía Hứa Cảnh Minh, vừa phải tìm cách né tránh mũi tên.
“Mình không thể nào tập trung toàn bộ tinh thần để đối phó với đồ đệ, một nửa sưh chú ý phải đặt trên người Vương Di.”
Liễu Hải thầm nghĩ: “Vừa phải dè chừng một Thần Tiễn Thủ cấp ba, vừa phải đối phó với Hứa Cảnh Minh, cho dù là mình cũng không thể làm được.”
“Lôi Vân Phóng còn bị ngã đài, trong khi bộ pháp của mình không theo kịp hắn ta, nên chỉ cần bất cẩn một chút sẽ trúng tên mà thua trận.”
Liễu Hải cũng không dám tùy tiện quay lưng về phía Vương Di, ông phải luôn đặt Vương Di trong tầm mắt, một nửa sự chú ý đều đổ dồn vào Vương Di.
...
...
“Tốc độ mũi tên của Vương Di là hơn 700 mét/giây, với tốc độ như vậy, Liễu Hải cũng hơi hoảng.”
“Mặc kệ Thần Tiễn Thủ điên cuồng tấn công, hắn vẫn dốc sức đối phó với Hứa Cảnh Minh, Liễu Hải đúng là có chút tự đại rồi.”
“Nếu như trúng một mũi tên, Liễu Hải sẽ thua luôn.”
Vô số khán giả cũng nhìn ra được mức độ nguy hiểm của mũi tên mà Vương Di bắn ra. Liễu Hải cũng cố hết sức né tránh, đồng thời dùng đao pháp để chống đỡ.
Mũi tên thực sự quá nhanh!
Ngay cả cao thủ đứng đầu thế giới cũng phải dè chừng trước những mũi tên như thế.
“Tên của nữ Thần Tiễn Thủ này lợi hại quá.”
Nhóm đặc phái viên đến từ các nước trên thế giới đang theo dõi trận đấu cũng đưa ra nhận xét: “Cao thủ đang dùng khiên kia cũng rất có năng lực, chặn được kiếm của Liễu Hải.”
“Ước gì cao thủ dùng khiên và nữ Thần Tiễn Thủ kia đến từ Nhật Bản chúng ta.”
Đặc phái viên ở xứ sở hoa anh đào nghiêm túc nói: “Thực lực của ba vị cao thủ hàng đầu Trung Quốc thực sự rất mạnh. Cho đến nay, chưa ai ở Nhật Bản vượt qua được tầng thứ ba của Tháp Tinh Không. Thế hệ trẻ của Trung Quốc lợi hại thật như vậy… Nhất định phải để người trong nước liều mạng hơn nữa. Dân số quốc gia ít pỏ, nếu không cố gắng luyện tập thì chỉ có thể bị tụt lại phía sau!”
...
...
Liễu Hải đột nhiên lấy ra một tấm khiên từ sau lưng, một tay cầm khiên, một tay cầm đao. Điều này khiến cho Hứa Cảnh Minh kinh ngạc, càng thêm cẩn thận: “Sư phụ, ngài định dùng toàn lực sao?”
Vù.
Liễu Hải đã lao về phía Vương Di ở đằng xa.
“Cái gì? Không phải đối phó mình, mà đối phó với chị Di?”
Hứa Cảnh Minh giật mình, lập tức đuổi theo.
“Tiền bối Liễu Hải muốn đối phó từng người một sao?”
Vương Di hoảng hốt: “Mình còn tưởng rằng ông ấy sẽ tự tin mặc cho mình bắn tên.”
Liễu Hải dùng toàn lực để bùng nổ tốc độ, khiến Hứa Cảnh Minh đang đuổi theo bị bỏ lại phía sau
Vương Di nhanh chóng đánh giá tình hình: “Bộ pháp của ông ấy nhanh hơn mình rất nhiều, mình trốn không thoát.”
“Hy vọng duy nhất chính là một mũi tên.”
Vương Di lập tức lấy ra một mũi tên phá giáp.
Mũi tên phá giáp kết hợp với đại cung trong tay sẽ đủ sức xuyên thủng khôi giáp hạng nhẹ của cao thủ bậc ba.
“Mũi tên thông thường phải bắn vào đầu. Đại khiên của ông ấy chặn trước mặt nên không thể bắn trúng được. Chỉ còn cách dùng tên phá giáp… ở khoảng cách gần, chỉ có thể dùng một mũi tên phá giáp.”
“Tôi chỉ có một cơ hội duy nhất để bắn mũi tên này.”
Vương Di bình tĩnh đứng đó, giương cung tên về phía Liễu Hải.
Liễu Hải chỉ mất chưa đến một giây để lao tới chỗ Vương Di ở khoảng cách năm mươi mét, nhưng trong khoảng thời gian như vậy… đối với một Thần Tiễn Thủ đã đạt đến trình độ nhất định như Vương Di, tư duy có thể xoay chuyển một cách nhanh chóng.
Cô không hề sợ hãi mà lạnh lùng nhìn Liễu Hải đang vọt tới.
Ba mươi mét, hai mươi mét… mặc cho khoảng cách ngày càng thu hẹp.
“Nếu trong vòng mười mét bắn ra một mũi tên, tôi không tin là ông ấy có đủ thời gian để chặn lại.”
Vương Di đang đợi thời điểm tốt nhất.
Nhưng khi đến mười lăm mét, Liễu Hải đột nhiên quăng đao trong tay ra, khiến Vương Di không ứng phó kịp mà phóng mũi tên theo bản năng! Vốn dĩ cô muốn đợi cho đến khi khoảng cách còn bảy đến tám mét mới đột ngột phóng tên.
Nhưng Liễu Hải đã quá thận trọng.
Cách mười lăm mét đã ném đao ra, tốc độ ném đao cực nhanh, Vương Di chưa kịp tránh đi đã bị bổ trúng, đao xuyên qua người.
Mà Vương Di bắn tên phá giáp ở khoảng cách mười lăm mét, tay trái của Liễu Hải hạ xuống một chút, chặn được mũi tên.
“Ông ấy nhất định đã luyện phi đao.”
Thân thể Vương Di hóa thành ảo ảnh, không cam lòng nghĩ: “Tiền bối Liễu Hải cũng quá xảo quyệt rồi.”
Liễu Hải nhặt đao rơi dưới đất lên.
“Trực tiếp xông tới chỗ xạ thủ như vậy chỉ vì muốn ném ám khí. Nhưng mình đang đối phó với tiểu bối, không nhất thiết phải mang theo ám khí làm gì.”
Liễu Hải ném đao hay là ném đá đều vô cùng chuẩn xác, đích thị là đã luyện qua ám khí. Nhưng trong lúc lựa chọn vũ khí và trang bị cho trận đấu này, ông đã không chọn ám khí.
Nhưng ở khoảng cách gần như vậy, ông ta trực tiếp ném đao!
Đối với Liễu Hải, tay cầm khiên ở cự ly gần như vậy, ông tự tin rằng mình có thể một chọi một, hạ gục bất kỳ đối thủ nào, ném đao ra cũng chỉ là đề phòng.
“Bị Thần Tiễn Thủ nhìn chằm chằm cả buổi thật khó chịu mà. Giờ thì thoải mái hơn rồi.”
Liễu Hải tay trái cầm khiên, tay phải cầm đao, nhìn học trò Hứa Cảnh Minh đang lao tới.
“Sư phụ, ngài có cần phải cẩn thận đến vậy không?”
Hứa Cảnh Minh không nhịn được mà nói: “Đối phó với hai tiểu bối, cũng phải diệt trừ Thần Tiễn Thủ trước sao?”
“Ngây thơ.”
Liễu Hải đứng trên phương diện cá nhân mà nói: “Đây là trận chung kết của cuộc thi quốc gia, lơ là một phút sẽ trở thành vết nhơ cả đời. Còn nữa, con phải nhớ kỹ… khi chiến đấu, phải dùng đến đầu óc! Con nói không cần phải làm vậy, nhưng nếu không phải đang tranh giải thì ta làm vậy để làm gì?”
“Khi chiến đấu, con phải giữ vững tâm lý! Nếu muốn thắng, phải tận lực để thắng. Con nghĩ tại sao năm đó trong năm trận đấu liên tiếp của cuộc so tài, sư phụ con không hề bị thương?”
Liễu Hải nhìn Hứa Cảnh Minh: “Tên nhóc như con ngay lần đầu tham gia tranh giải quốc tế đã bị gãy chân? Lý do là vì… ta vững tâm hơn con.”
“Liều lĩnh rất dễ gặp nạn, lớn lên từ vấp ngã mà còn chưa rút ra được bài học cho mình.”
Liễu Hải nhìn Hứa Cảnh Minh: “Chiến đấu không được liều lĩnh, phải dùng sách lược, đó cũng là đạo lý trong Thái cực quyền.”
Hứa Cảnh Minh thở dài, rõ ràng sư phụ là cao thủ số một thế giới, mà vẫn luôn cẩn trọng, vững vàng. Một sư phụ như vậy, mình có thể đánh bại được sao?
“Tới đi, không có Thần Tiễn Thủ quấy nhiễu, sư phụ ta đây có thể chuyên tâm huấn luyện cho con.”
Liễu Hải mỉm cười nhìn Hứa Cảnh Minh, vẻ mặt rất ôn hòa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận