Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ

Chương 997: (Phần 8) Liễu Hải vào năm trăm năm sau (2)

Liễu Hải tự hiểu lấy mình, dù sao thì một sinh mệnh Tinh Không cấp 8 lớn tuổi như ông vốn dĩ không có khả năng tiến vào được mười bảy thế lực hàng đầu của tộc đàn nhân loại trong vũ trụ.
“Mình không muốn nhận sự quá nhiều trợ giúp từ tập đoàn Lê Mộc, nhưng bất tri bất giác lại ăn theo danh tiếng của người đồ đệ này.” Liễu Hải nghĩ thầm.
“Huấn luyện viên Liễu.” Một nhân viên đi tới, lịch sự nói.
“Ông chuẩn bị vào lớp nhé.”
“Được.” Liễu Hải đứng dậy, cất tách trà đi.
Tất cả các tuyển thủ tập hợp ở một chỗ, những huấn luyện viên khác đang theo dõi từ chỗ ghế dự bị, ai nấy đều tỏ ra thân thiện.
Chỉ cần nơi nào có người, thì nơi đó sẽ có cạnh tranh.
Mặc dù chiến đội Lưu Khắc có rất nhiều người xuất chúng, nhưng huấn luyện viên Liễu Hải là người có địa vị cao nhất! không ai dám gây hấn với ông.
Ngay cả ông chủ lớn của chiến đội Lưu Khắc, một sinh mệnh Bản Nguyên, cũng vô cùng kích trọng huấn luyện viên Liễu Hải, bởi vì ông ta chính là sư phụ của Hứa Cảnh Minh!
“Đùng đùng đùng!”
Liễu Hải lấy tư tưởng Thái Cực là nền tảng, từ đó hấp thụ những bí ẩn kỹ nghệ của các loại binh khí trong vũ trụ, không ngừng làm phong phú Đao Thuẫn Thuật của chính chính mình. Sau gần năm trăm năm phát triển lớn mạnh, cộng thêm một chút tài nguyên tu luyện từ tập đoàn thế lực Tinh Hà, thì Liễu Hải hoàn toàn có thể được liệt vào hàng ngũ các sinh mệnh Tinh Không cấp 8 sở hữu kỹ nghệ hàng đầu của tộc đàn nhân loại trong vũ trụ.
Ông ta thực sự là một kỳ tài vô song về phương diện kỹ nghệ.
Sau khi kết thúc lớp học của mình, Liễu Hải lại mỉm cười nheo mắt, ngồi sang một bên với tách trà trong tay, sau đó nhìn những huấn luyện viên khác tiến hành giảng dạy.
“Ồ?”
Bỗng nhiên, Liễu Hải nhận được một lời mời.
“Cảnh Minh liên lạc với mình ư?” Liễu Hải vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, bèn ấn vào nút xác nhận.
……..
Trong không gian cá nhân của Hứa Cảnh Minh.
Liễu Hải nhìn người đồ đệ trước mặt, lập tức thay đổi sắc mặt.
“Sư phụ, mời ngài ngồi đây.”
Hứa Cảnh Minh đã sớm chuẩn bị chút rượu ngon và thức ăn để ngênh đón sư phụ của mình.
Liễu Hải quan sát đồ đệ nhà mình.
Ông tập trung vào con đường kỹ nghệ, đương nhiên có thể cảm ứng được Hứa Cảnh Minh hiện giờ không khác gì một khối hắc ám khủng bố, chứa đựng những cảm xúc lạnh lùng, phóng túng, và ngông cuồng.
Liễu Hải có chút suy tư, nhưng vẫn mỉm cười ngồi xuống: “Cảnh Minh, con đã bế quan hơn trăm năm rồi sao? Ta không thể liên lạc được với con.”
“Con gặp chút chuyện.”
Hứa Cảnh Minh cũng ngồi xuống, rót rượu cho sư phụ: “Chúng ta đã nhiều năm không gặp nhau! Sư phụ dạo này thế nào rồi?”
“Ta ư?”
Liễu Hải cười nói: “Ta vẫn sống như trước đây, vừa hấp thụ các loại kỹ nghệ trong vũ trụ, cũng như hoàn thiện mạch truyền thừa Thái Cực của mình. Hay là, hai chúng ta tỷ thí thử xem?”
“Tỷ thí?” Hứa Cảnh Minh kinh ngạc.
“Hai chúng ta đều giới hạn thể chất và sức mạnh ở cấp độ sinh mệnh Hành Tinh phổ thông.”
Liễu Hải nói rõ: “... sau đó tiến hành tỷ thí kỹ nghệ mà không dựa vào năng lượng vũ trụ và lực lượng tâm linh, con thấy sao?”
“Được.”
Hứa Cảnh Minh cũng tò mò về sự tiến bộ của sư phụ trong những năm qua.
Hai người mau chóng di chuyển tới võ đài cá nhân,
Trong hẻm núi chim hót hoa nở, hai người Hứa Cảnh Minh và Liễu Hải cùng cầm binh khí lên.
Một người cầm trường thương, một người cầm đao và khiên.
Qua nhiều năm không gặp, bọn họ lại tỷ thí một lần nữa!
“Cảnh Minh đã dường như đã thay đổi rất nhiều so với một trăm năm trước, mình có lẽ sẽ nhận ra được nhiều điều từ những chiêu thức của Cảnh Minh.”
Liễu Hải âm thầm suy nghĩ, ông cất lời: “Cảnh Minh, cẩn thận đấy!”
Oành!
Liễu Hải lập tức xông tới, Hứa Cảnh Minh mỉm cười rồi tiến lên đỡ đòn.
Trường thương và đao thuẫn va chạm vào nhau.
Keng keng keng!
Sau một phen giao thủ, Hứa Cảnh Minh có chút kinh ngạc trước thực lực của sư phụ Liễu Hải.
“Nếu bàn về phương diện kỹ nghệ binh khí, sư phụ có thể được xếp vào top 10 người mạnh nhất trong thế giới Đấu Tướng.”
Hứa Cảnh Minh thầm thán phục kinh sợ: “Ông ấy đã dung hòa rất nhiều kỹ nghệ vào lý thuyết Thái Cực âm Dương, sau đó lấy âm Dương để chia tách diễn giải các kỹ nghệ, thậm chí còn lấy nền tảng của mỗi loại kỹ nghệ để diễn giải lẫn nhau…”
Ngay khi vừa chạm trán, Hứa Cảnh Minh đã cảm giác được kỹ nghệ đao thuẫn của Liễu Hải xuất sắc tới mức nào. Tuy nhiên, thương pháp hiện tại của hắn cũng đã vượt qua khỏi phạm trù kỹ nghệ.
Hắn đã dấn thân vào con đường thương pháp liên kết với ý thức tâm linh, cũng như đã xây dựng nền tảng rất vững chãi.
Hắn lấy thương pháp để tôi luyện tâm linh, cho nên mỗi nhát thương đều cộng hưởng với Hư Uyên.
“Ồ?”
Liễu Hải cũng phát hiện được sự đáng sợ của đồ đệ nhà mình.
“Chiêu thức của Cảnh Minh không chỉ đơn giản là chiêu thức, hắn không tung ra các đòn công kích bằng tâm linh, thế nhưng vẫn gây ra … rung chấn kinh người!”
Liễu Hải tựa như đã nhìn thấy được cơn mưa sao băng tuyệt mĩ, tựa như nhìn thấy hồ nước phẳng lặng chẳng hề gợn sóng, tựa như đã nhìn thấy được viên ngọc bích siêu to khổng lồ, tựa như đã nhìn thấy cầu vồng mộng ảo sau cơn mưa dầm dề.
“Động tác của Cảnh Minh quá sức linh hoạt, cây trường thương trong tay hắn chẳng khác gì một sinh vật sống!”
Liễu Hải đã phát giác được sự chênh lệch giữa hai người, trong cùng một khoảng thời gian, ông chỉ có thể thay đổi chiêu thức năm lần, mà Hứa Cảnh Minh lại có thể thay đổi đến mười lần! Hắn chỉ vung tay một cái, là đã phá giải được chiêu thức của ông.
Bạn cần đăng nhập để bình luận