Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ

Chương 400: (Phần 4) Nhìn trúng rồi (1)

Tại trà lâu phía xa xa, đôi mắt thiếu nữ chợt lóe lên một tia sáng: “Đó chính là huyết sa đúng không? Ta nghe nói, nếu chạm vào Huyết Sa, làn da sẽ bị lở loét, đau đớn không chịu được, thậm chí còn đau đớn hơn chạm phải những con sâu róm mà ta đã chạm vào khi còn nhỏ.”
“Bang Hoa Nguyệt đã dùng nhiều loại độc dược kỳ lạ để chế thành Huyết Sa, các cao thủ có thể ngăn chặn được ám khí, nhưng những hạt cát nhỏ dày đặc được ném ra ở cự ly gần thì thực sự rất khó để ngăn chặn.”
Ông lão bên cạnh nói: “Huyết Sa, Tàn Nguyệt (đao hình trăng khuyết), có lẽ Hoa Hương cũng được dùng rồi. Ba thủ đoạn thường thấy của bang Hoa Nguyệt khiến không ít cao thủ nhập cấp phải bỏ mạng. Chỉ là… ba đại cao thủ lần này không hề tầm thường, xem ra bang Hoa Nguyệt sắp thua rồi.”
...
...
Ba người Hứa Cảnh Minh muốn giết tên cầm đầu kia, nhưng hắn ta lại rất hèn hạ, một mực lùi về phía sau, còn lớn tiếng ra lệnh đám người còn lại tiếp tục vây đánh. Tên cầm đầu kia còn thỉnh thoảng ném rìu ra để đánh lén. Chiếc rìu ném bao hàm sức mạnh hàng vạn cân cũng tạo nên uy hiếp rất lớn.
Bang Hoa Nguyệt liên tiếp sử dụng đủ loại thủ đoạn trùng điệp, Hứa Cảnh Minh cũng được mở mang tầm mắt.
“Ngũ ca, các huynh đệ không chịu nổi nữa rồi, người chết quá nhiều.”
Sắc mặt của tên đồng bọn bên cạnh tái mét.
“Chúng ta đều sử dụng Huyết sa, Tàn Nguyệt (đao hình trăng khuyết), Hoa Hương rồi, nhưng vẫn không có tác dụng gì.”
Một tên cốt cán khác cũng có chút khiếp sợ, trước đó hắn ta còn hy vọng vào một số thủ đoạn thâm hiểm, nhưng sau khi tất cả đều thất bại, nhuệ khí của các thành viên trong bang cũng đều giảm đi đáng kể, nên không ít người đã bắt đầu rút lui.
Bởi vì quá nhiều người đã chết.
Một trăm tám mươi người vây đánh, mặc dù ai nấy đều có khiên trong tay, mặc dù bọn hắn đã vô cùng cẩn trọng, nhưng vẫn thiệt mạng gần một nửa. Tổn thất lớn như vậy cũng chính vì sợ quy tắc của bang Hoa Nguyệt, hơn nữa gửi gắm hy vọng vào ba thủ đoạn lớn là Huyết Sa, Tàn Nguyệt và Hoa Hương, nhưng ba thủ đoạn đó đều không mang lại bất kỳ tác dụng gì, bọn họ đương nhiên cũng không còn tự tin nữa. Nhuệ khí sa sút, ai nấy cũng bắt đầu suy nghĩ làm thế nào để giữ mạng.
“Rút lui.” Tên cầm đầu nghiến răng, lập tức lớn tiếng hạ lệnh.
Tất cả thành viên trong bang đều thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng bỏ chạy tán loạn.
“Công tử có lệnh, giết chết tên cầm đầu.”
Giọng nói của Thanh Vũ cô nương truyền ra từ xe ngựa.
Phía bên xe ngựa cũng gặp phải sự tấn công của một trăm hai mươi tên khác, nhưng đã có mười lăm hộ vệ kết trận ngăn chặn. Bởi vì không gian có hạn, nên cũng chỉ tầm ba mươi bốn mươi tên giang hồ vây đánh xe ngựa cùng một lúc. Mười lăm hộ vệ… đa số đều là võ sĩ tinh nhuệ, trong đó còn có mấy cao thủ loại ba. Bọn họ liên thủ với nhau, hoàn toàn có thể ngăn chặn được sự vây đánh của đám một trăm hai mươi người kia.
“Được.”
Tốc độ của ba người Hứa Cảnh Minh đột ngột tăng lên.
Bởi vì các thành viên trong bang đều đã chạy tán loạn rồi, ai nấy đều nấp ở phía xa nên không còn vướng víu như trước. Ba người Hứa Cảnh Minh cảm thấy thoải mái hơn không ít, liền xông thẳng về phía tên cầm đầu kia.
“Chặn chúng lại cho ta.”
Nhìn thấy vậy, tên cầm đầu vô cùng kinh hãi, ngoại trừ hai tên muốn lập công nên giơ khiên chặn lại rồi bị mất mạng trong nháy mắt, những người khác đều trốn xa hơn nữa.
Một trăm tám mươi người hợp lực bao vậy trước đó, bao gồm cả tên cầm đầu và những người phóng ám khí đều đã thất bại. Còn muốn đi chặn ba sát thần kia nữa, không phải là đi nộp mạng sao? Bọn họ vào bang phái cũng là vì muốn có một cuộc sống tốt đẹp chứ không phải là đi nộp mạng.
“Thường Y, ta là Tần Ngũ của đường Phượng Hồ bang Hoa Nguyệt, ngươi dám giết ta ư?”
Tên cầm đầu vừa chạy vừa hét lên giận dữ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận