Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ

Chương 592: (Phần 5) Quá trình xét duyện của tập đoàn Tinh Hà (2)

“Ngọn lửa trên lông vũ màu đen này mang lại cảm giác kém cỏi so với hai cơ duyên đầu tiên, nhưng nó rất phù hợp với còn đường của Hiên, khiến cho việc tu luyện của mình cũng diễn ra rất thuận lợi, cũng không có trở ngại gì.” Hứa Cảnh Minh càng vui mừng, càng lĩnh ngộ nhiều hơn nữa.
“Mình hiện đã có thể kết hợp “quyển Lưu Thuỷ” và “quyển Tinh Hoả”...”
Hứa Cảnh Minh đạt được rất nhiều thành tựu trong hai quyển thương pháp này, quyển Tinh Hoả thì lĩnh ngộ ra cảnh giới tối thượng, quyển Lưu Thuỷ thì lĩnh ngộ ra Lưu Quang Thương Đạo từ trước đó. Tuy nhiên, nhờ vào những lĩnh ngộ từ hình chóp thời không, hắn cũng chỉ còn cách cảnh giới tối thượng của quyển Lưu Thuỷ một bước cuối cùng.
Tích luỹ của hai quyển này đều rất sâu rộng, hiển nhiên bắt đầu tự động dung hợp.
Hứa Cảnh Minh đắm mình trong thương pháp, ngân thương trong tay tựa như ngôi sao rực lửa xẹt qua bầu trời, quỹ đạo của nó thay đổi liên tục! Khó có thể phán định nó rốt cuộc sẽ rơi xuống nơi nào!
“Phần Liệt Dương, mức độ lĩnh ngộ 7,2%!”
Người quan sát mập mạp cũng chú ý đến thông tin đánh giá lĩnh ngộ mới nhất của Hứa Cảnh Minh: “Cách 8% không còn xa nữa, thời gian khám phá vùng đất thần bí của cậu ta còn hai mươi mấy ngày, hẳn là sẽ kịp.”
Tuy hai gã quan sát Sinh mệnh Bản Nguyên khác cũng chú ý đến Hứa Cảnh Minh, nhưng cũng quan sát những thiên tài ở những vùng đất thần bí khác.
Đối với họ, việc xét duyệt Hứa Cảnh Minh chỉ là một nhiệm vụ! Trong phạm vi có thể được chọn hay không, đương nhiên là bọn họ dựa theo tâm ý của mình.
“Nếu quả thật đạt đến 8%, liền miễn cưỡng nhận. Bản thân Norkin chính là bước ra từ hành tinh Khoáng Vật, vì vậy phá lệ ưu ái đối với người mới này.”
Gã quan sát viên Sinh mệnh Bản Nguyên cao gầy thầm nghĩ.
Ngày 22 tháng 2.
Một cánh cửa ánh sáng khổng lồ xuất hiện trên bầu trời hành tinh thứ bảy lần nữa.
“Sinh mệnh Bản Nguyên đến rồi.” Hứa Cảnh Minh ngừng thương pháp, thấp thỏm kích động chờ đợi.
“Mình đã lĩnh ngộ được rất nhiều về ngọn lửa trên lông vũ màu đen này, lĩnh ngộ nhiều hơn rất nhiều so với hai cơ duyên trước, có lẽ sẽ có hi vọng nhận được lời mời.” Hứa Cảnh Minh nhìn ba bóng dáng đang lan toả khí tức kinh khủng bước ra từ cánh cửa ánh sáng khổng lồ.
Ba bóng dáng vừa cất bước liền đi về phía biển xa, điều này khiến lòng Hứa Cảnh Minh nguội lạnh xuống: “Không có tới chỗ mình!”
Một nhà thám hiểm bên bờ biển vui mừng nhìn những điều này.
“Số 281603, chúng tôi mời cậu tham gia vào “Hành tinh Vu Tổ”.”
Ba nhà quan sát Sinh mệnh Bản Nguyên của hành tinh Vu Tổ gửi lời mời, nhà thám hiểm kia vui mừng rời đi cùng họ, bay vào cổng ánh sáng và rời khỏi vùng đất thần bí.
Bầu không khí tại hành tinh thứ bảy yên tĩnh như cũ.
“Đã có hai nhà thám hiểm đã được mời rồi, đáng tiếc là không có mình.”
Hứa Cảnh Minh nói thầm, sau khi đến hành tinh thứ bảy, đã gặp phải cảnh tượng như vậy hai lần rồi.
“Mặc dù đã lĩnh ngộ chiếc lông vũ màu đen này, nhưng mình cũng cảm thấy tiến độ đang càng ngày càng chậm.”
Hứa Cảnh Minh nằm xuống vũng tuyết đọng trên đỉnh núi.
Sau một tháng không ngừng lĩnh ngộ, hắn cũng hơi mệt mỏi.
“Còn có hai mươi ngày nữa mới kết thúc, mình sẽ được mời sao?”
Hứa Cảnh Minh cũng có vài phần không tự tin: “Có lẽ thế, mình tự nhận bản thân đã đạt được những lĩnh ngộ không tệ, nhưng mãi mãi không đạt đến được cánh cửa thế lực hàng đầu.”
“Đúng là bản thân vẫn còn kém một chút.”
Hứa Cảnh Minh nằm trên nền tuyết, thẫn thờ nhìn bầu trời.
Trên bầu trời, một bên là mặt trời khủng bố, một bên là hố đen quỷ dị.
Kết quả là, toàn bộ bầu trời dường như bị chia thành hai nửa, một nửa là lãnh thổ của mặt trời khủng bố, và nửa còn lại là lãnh thổ của hố đen quỷ dị. Bàn về cảm giác áp bức, bàn về cảm giác uy hiếp, mặt trời khủng bố và hố đen quỷ dị, mới là những dị tượng cường đại nhất trên toàn bộ hành tinh thứ bảy!
Hứa Cảnh Minh nằm ở nơi đó, ngắm nhìn bầu trời, kìm lòng không nổi nhìn về phía mặt trời khủng bố kia.
Ánh sáng vô tận! Nóng vô tận! Năng lượng vô tận!
“Mặt trời khủng bố của hành tinh thứ bảy rất kỳ lạ, từng lớp từng lớp ánh sáng vô tận đang được sắp xếp theo thứ bậc rõ ràng.” Hứa Cảnh Minh kiên trì quan sát, kìm lòng không được mà trầm mê vào bên trong: “Ánh sáng vô tận này .. .”
Trong những tia sáng này, Hứa Cảnh Minh nhìn thấy chiêu thức tối thượng “ánh sáng Liệt Dương” trong “quyển Tinh Hoả”!
Thấy được thời không biến ảo trong hình chóp thời không ba góc!
Thấy được dòng sông quần tinh dốc hết sức lực để dẫn động hàng tỉ lực lượng, đồng hóa tất cả các lực lượng, tạo thành lực lượng không thể địch nổi!
“Đẹp quá.”
Lúc này Hứa Cảnh Minh chỉ cảm thấy muốn khóc.
Quá rung động.
Tất cả lĩnh ngộ trên con đường tiến hóa của bản thân, hắn đều có thể cảm nhận được dưới ánh mặt trời khủng bố này, thậm chí còn có chút tầm thường so với nó.
Đứng trước nó, Hứa Cảnh Minh cảm giác thấy mình nhỏ bé.
“Đây là điều mình nên theo đuổi!”
Lúc này, nội tâm của Hứa Cảnh Minh nảy sinh ra khát vọng vô tận, khát khao mãnh liệt muốn khám phá mọi thứ về mặt trời khủng bố.
“Mình đã nhìn thấy nó vào ngày đầu tiên đi đến hành tinh thứ bảy, nhưng tại sao, tại sao mình lại không cảm nhận được sức hấp dẫn của nó? Có phải là vì, cảnh giới lúc đó của mình… vẫn còn chưa đủ?”
“Có lẽ, mình phải cảm ơn cơ duyên ba lần trước”.
“Tích luỹ của ba lần trước khiến mình chân chính cảm nhận được cái đẹp của nó.”
Hứa Cảnh Minh hoàn toàn đắm chìm trong đó, hắn cứ như vậy nằm trên tuyết động, nhìn không chớp mắt, ý thức tâm linh càng thêm cẩn thận chạm đến từng luồng tia sáng của mặt trời khủng bố.
Tất cả lĩnh ngộ trước đây, tại thời điểm này, nhanh chóng được dung hợp trước mặt trời khủng bố, bắt đầu hình thành lĩnh ngộ mới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận