Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ

Chương 147: Hứa Cảnh Minh và Phương Ngu (1)

“Ôi.”
Hứa Cảnh Minh cảm thấy cảnh tượng trước mắt thay đổi, chợt nhận ra mình đã lên sân khấu.
Lưu Hâm mỉm cười hướng dẫn: “Sáu thành viên của chiến đội Lê Mộc, mời ngồi.”
Lúc này, trên khán đài vang lên những tiếng reo hò dữ dội, khiến Hứa Cảnh Minh không khỏi kinh ngạc.
“Tiếng hò reo…”
Dương Thanh Thước, Hành Phương, Lưu Xung Viễn và Lê Miểu Miểu cũng vô cùng ngạc nhiên, bọn họ cũng chưa từng nhận được tiếng reo hò lớn như vậy trên khán đài.
Lê Miểu Miểu thì thầm vào tai Hứa Cảnh Minh: “Cảnh Minh, có vẻ trận chiến vừa rồi đã giúp anh có thêm rất nhiều người hâm mộ.”
Hứa Cảnh Minh nghe thấy rất nhiều người hô vang tên mình.
“Hứa Cảnh Minh!”
“Ma thương Hứa Cảnh Minh!”
“Khiên ma Hứa Cảnh Minh!”
Đủ loại tiếng hò reo!
Mặc dù hắn từng tham gia cuộc thi Võ thuật Thế Giới, nhưng trước mặt hắn lúc đó cũng không có bao nhiêu người.
Tiếng hò reo như vậy khiến tim Hứa Cảnh Minh đập nhanh hơn.
“Xem ra, chiến đội Lê Mộc vô cùng nổi tiếng.”
Người dẫn chương trình Lưu Hâm sớm đã quen thuộc với bầu không khí như thế này.
Khi sáu người của chiến đội Lê Mộc vừa ngồi vào chỗ, sáu người của đội Phương Ngu cũng tới nơi.
Hơn một tỷ người xem, âm lượng cổ vũ thật khủng khiếp!
Phóng phát sóng trực tiếp đã cố gắng giảm âm lượng hết mức có thể, để màng nhĩ vẫn có thể chịu đựng được.
“Cả hai đội đều có rất nhiều người ủng hộ.”
Lưu Hâm mỉm cười nhìn Liễu Tiến Phong, người lớn tuổi nhất trong đội của Phương Ngu: “Xin chào, ngài Liễu Tiến Phong.”
“Xin chào.”
Liễu Tiến Phong mỉm cười hòa nhã.
“Tôi còn nhớ, trong trận chiến cấp thần đầu tiên, ngài và Hứa Cảnh Minh từng đối đầu với nhau.”
Lưu Hâm nói: “Lần này ngài lại sát cánh với Phương Ngu, ngài đánh giá hai người bọn họ thế nào?”
Liễu Tiến Phong cười nói: “Trong trận đấu cấp thần, mục tiêu đầu tiên của ta chính là Hứa Cảnh Minh. Phản ứng của đứa nhỏ Hứa Cảnh Minh này quả thực quá mau lẹ, thương pháp cũng rất nhanh! Ta chưa kịp tấn công thì suýt nữa mất mạng. Hắn thật sự rất mạnh! Ta nghĩ… Khi đối mặt với đòn đánh của Phương Ngu, Hứa Cảnh Minh ắt hẳn vẫn có thể chống đỡ một vài chiêu, nhưng kết quả cuối cùng, đội chúng ta nhất định sẽ chiến thắng.”
“Tiền bối, ngài rất tự tin.”
Người dẫn chương trình Lưu Hâm nhìn Vương Di: “Vương Di, cô là Thần Tiễn Thủ duy nhất của hai đội. Cô có tự tin vào trận đấu này không?”
“Phương Ngu rất mạnh.”
Vương Di gật đầu: “Nhưng điểm yếu của hắn là vùng đầu, chỉ cần để lộ sơ hở, một tên bắn trúng thì chắc chắn hắn sẽ chết.”
Phương Ngu ngồi một bên cau mày, hắn ngẩng đầu nhìn Hứa Cảnh Minh.
Hứa Cảnh Minh cũng cảm nhận được ánh mắt của hắn nên quay đầu nhìn sang.
Hai người đối mắt với nhau.
Khi thân thể tiến hoá đến trình độ cấp cao, thì từ trường sinh mệnh cũng đạt tới mức kinh ngạc. Lúc hai người đang nhìn nhau, từ trường sinh mệnh mang ý thù địch khiến những người khác trên khán đài cảm thấy không khỏi áp lực.
“Hai vị đội trưởng…”
Người dẫn chương trình Lưu Hâm cũng chú ý tới cảnh tượng này mà lên tiếng.
“Lưu Hâm, tôi có điều muốn hỏi đội trưởng Hứa Cảnh Minh.”
Phương Ngu đột nhiên nói.
Lưu Hâm giật mình, là người dẫn chương trình đầy kinh nghiệm, cô hiếm khi bị điều khiển như vậy.
“Được rồi, tất nhiên cậu có thể hỏi.”
Lưu Hâm nói.
Phương Ngu cao lớn hơn Hứa Cảnh Minh rất nhiều, ánh mắt cũng độc đoán hơn, hắn nhìn Hứa Cảnh Minh nói: “Đội trưởng Hứa Cảnh Minh, tôi thừa nhận trong trận đấu này, đội của anh chiếm ưu thế hơn khi có Thần Tiễn Thủ Vương Di. Nhưng vì Thần Tiễn Thủ Vương Di, tôi và anh không thể chiến đấu hết mình… Thật đáng tiếc ”.
Sân khấu trở nên vắng lặng.
Phương Ngu nói tiếp: “Tôi thật sự hy vọng, tôi và anh… một đối một giao đấu công bằng trên chiến trường. Các đồng đội khác không được xen vào! Không biết anh có đồng ý không!”
Ngay khi những lời này phát ra, khán đài đã sôi sục.
“Một đấu một! Chính là muốn một đấu một!”
“Hứa Cảnh Minh ngốc sao? Đội hắn đang chiếm ưu thế hơn vì có Thần Tiễn Thủ, chẳng lẽ còn muốn một đấu một với cậu sao?”
“Phương Ngu thật giống kẻ trộm gà, còn muốn đối thủ từ bỏ ưu thế.”
“Tôi thực sự muốn xem trận chiến một đấu một kinh thiên động địa giữa hai người họ.”
Vô số khán giả bình luận ầm ĩ.
Người dẫn chương trình Lưu Hâm cũng cảm thấy có điều gì đó không ổn, cô nói: “Luật chơi là cuộc thi đấu giữa hai đội! Thần tiễn thủ cũng là lợi thế của chiến đội Lê Mộc, làm sao anh ấy có thể…”
“Tôi có thể nhận thua.”
Phương Ngu lạnh giọng nói, Lưu Hâm có chút sững sờ, nhận thua sao?
Sáu thành viên của chiến đội Lê Mộc đều nhìn về phía Phương Ngu.
Năm thành viên còn lại của chiến đội Ô Lăng cũng liếc nhìn Phương Ngu, mặc dù có chút khó hiểu, nhưng không ai phản bác lại hắn.
“Tôi có thể nhận thua trong trận đấu này, thay vào đó, tôi có một điều kiện.”
Phương Ngu nhìn Hứa Cảnh Minh: “Hứa Cảnh Minh, anh và tôi sẽ đấu với nhau một trận một mất một còn! Sau khi phân định thắng bại, đội chúng tôi sẽ nhận thua.”
“Tiểu Ngu à, rốt cuộc con đang muốn làm trò gì vậy?”
Cha Phương Ngu nhỏ giọng hỏi: “Trận đấu tầm cỡ như vậy, nói nhận thua liền nhận thua sao?”
“Sư gia, chú, anh, bố.”
Phương Ngu nói trong kênh đội: “Con chưa từng quan tâm đến việc thắng thua trong trận đấu. Thứ con luôn theo đuổi là trở thành người mạnh nhất thế giới! Dưới sự chú ý của hơn một tỷ người, con muốn được đấu một trận một mất một còn mà không bị ai can thiệp với Hứa Cảnh Minh! Con nghĩ trận chiến này sẽ giúp ích cho mình rất nhiều. Ngay cả khi con thua trận, con cũng muốn đấu trận này.”
“Hai tiền bối Liễu Hải và Lôi Vân Phóng đã vượt qua tầng thứ ba của tháp Tinh Không, con nhận ra mình vẫn chưa phải là đối thủ của họ. Hiện tại chỉ có Hứa Cảnh Minh là đối thủ xứng tầm nhất.”
Giọng Phương Ngu tiếp tục vang lên trong kênh truyền âm của đội: “Con nhất định phải liều mạng, chiến đấu hết mình cho trận này.”
Những người còn lại trong chiến đội Ô Lăng nhìn nhau, sau đó khẽ gật đầu.
“Chúng ta đều muốn bồi dưỡng Tiểu Ngu. Tiểu Ngu đã quyết tâm như vậy, chúng ta hãy nghe theo hắn.”
Liễu Tiến Phong trầm giọng nói.
Tất cả bọn họ đã dùng toàn bộ sức lực của mình để bồi dưỡng Phương Ngu.
Khi Phương Ngu còn nhỏ, họ đã phát hiện ra tài năng của hắn! Cho nên bọn họ tận lực bồi dưỡng, thậm chí còn không để hắn tham gia thi đấu võ thuật từ sớm. Tuổi hắn còn trẻ, thực lực không đủ mạnh, không cẩn thận lại bị các cao thủ võ thuật thế giới hủy hoại tương lai.
Sự xuất hiện của thế giới ảo đã giúp Phương Ngu tích lũy kinh nghiệm chiến đấu một cách nhanh chóng, phương diện thân thể cũng đạt đến một mức độ đáng kinh ngạc.


Trên sân khấu, người dẫn chương trình Lưu Hâm nói: “Anh không thể nhận thua trước trận đấu.”
“Đây là thỏa thuận giữa tôi và Hứa Cảnh Minh. Hứa Cảnh Minh, chúng ta hãy đấu một trận sinh tử mà không có bất kỳ sự can thiệp nào. Sau khi chúng ta giao đấu, chiến đội Ô Lăng sẽ từ bỏ trận đấu này.”
Phương Ngu nhìn Hứa Cảnh Minh: “Tôi rất mong đợi được giao đấu cùng anh.”
============
Tiểu nữ cầu Nguyệt Phiếu, cầu Donate :”>
Bạn cần đăng nhập để bình luận