Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ

Chương 116: Thiên phú Khiên pháp rất cao (1)

Đoàn kỵ binh bắt đầu tấn công, nhìn từ xa trông như một rừng trường mâu!
“Nhanh quá, chúng ta dù muốn trốn cũng trốn không thoát rồi.”
Dương Thanh Thước kinh hãi.
“Tôi sẽ ra phía trước chống chọi với chúng.”
Hứa Cảnh Minh cầm theo song khiên, xông lên che chắn cho cả đội. Ba người đám Lưu Xung Viễn, Dương Thanh Thước, Hành Phương ở phía sau đứng xếp thành hình vòng cung bảo vệ Vương Di.
Vù. Vù. Vù.
Vương Di bắt đầu bắn tên.
Đối mặt với đám kỵ binh hạng nhẹ bắt đầu tăng tốc, chạy như bay về phía đám người Hứa Cảnh Minh, cho nên Vương Di không bắn ba mũi tên một lần ở khoảng cách gần như trước mà lại bắn từng mũi tên một.
Mỗi một mũi tên của cô đều khiến một tên kỵ binh hạng nhẹ ngã xuống khỏi lưng sói tuyết, những con sói tuyết phía sau đều rất linh hoạt, bọn chúng nhanh nhạy tránh khỏi đám binh lính bị ngã. Những tên lính ngã xuống đất nhanh hóa thành hư ảo biến mất.
Khi khoảng cách giữa đôi bên chỉ còn năm mươi mét, Hành Phương cũng phóng đoản mâu từ trong tay ra.
Vèo! Vèo! Vèo!
Đoản mâu lao đi trong không trung, dễ dàng đâm xuyên qua từng tên kỵ binh Thú nhân, đôi khi còn xuyên qua liên tiếp hai tên Thú nhân.
Tuy nhiên, Hành Phương chỉ mới ném được sáu thanh đoản mâu, đoàn kỵ binh hạng nhẹ đã cưỡi sói tuyết phóng đến trước mặt bọn họ.
“Ầm!”
Hứa Cảnh Minh tựa như đá ngầm cứng rắn, vững chắc che chắn ở phía trước.
Kỵ binh hạng nhẹ cưỡi sói tuyết đã xông đến, va chạm với song khiên của Hứa Cảnh Minh, tên nào cũng lặn lộn ngã ra như rạ, không thể nào tiến lên được.
“Công phu mượn lực đánh trả vẫn chưa theo kịp sư phụ.”
Hứa Cảnh Minh nghiêng song khiên trên tay, di chuyển trong một phạm vi nhỏ để chống đỡ. Bất cứ thứ gì va chạm với khiên của hắn, kể cả là đám sói tuyết hung mãnh nhất, cũng đều bị đánh bật ra!
Nhưng rốt cuộc, một mình hắn cũng chỉ không thể ngăn cản được toàn bộ.
Cho dù hắn đã chắn phía trước thì cũng chỉ ngăn sáu phần, ba người Lưu Xung Viễn, Hành Phương, Dương Thanh Thước cũng phải đối chọi với quân địch mới được.
“Dù mình muốn luyện tốc độ và phòng thủ, nhưng vẫn phải chừa lại vài tên lính cho đồng đội nữa.”
Hứa Cảnh Minh là người thong dong nhất lúc này, nếu dùng toàn bộ lực chiến đấu, một mình hắn có thể dùng ngân thương tiêu diệt toàn bộ đoàn quân Thú nhân kia.
Nhưng điều này không cần thiết, mục tiêu của hắn là rèn luyện bản thân trở nên mạnh hơn nữa! Để có thể lưu danh trên bảng Tinh Không! Để có thể đánh một trận với chiến đội của Liễu Hải, Lôi Vân Phóng, và Chu Nghệ!
Hắn sẽ không lãng phí phút giây nào, cố gắng tôi luyện chính mình, khiến cho bản thân ngày càng mạnh mẽ.
“Mình phải mau chóng nâng cao năng lực bản thân, khoảng cách hiện tại giữa mình với sư phụ và tiền bối Lôi Vân Phóng vẫn còn chênh lệch rất lớn.”
Hứa Cảnh Minh hiểu rất rõ điểm này, khi đám kỵ binh cưỡi sói tuyến tấn công, hắn ra sức sử dụng các kỹ năng di chuyển và phòng thủ để ngăn cản.
Qua một lúc sau…
Thứ hạng của từng đội hiện lên trên bảng xếp hạng giữa không trung đã có sự thay đổi.
“Tác dụng của Thần Tiễn Thủ đã giảm xuống.”
Trình Tử Hào xem bảng xếp hạng trên khán đài phát sóng trực tiếp, trong lòng có chút hồi hộp: “Năng lực đánh cận chiến của Trịnh Bách Long được phát huy triệt để, chiến đội Bạch Long của mình đã xếp hạng 28 rồi.”
Trên khán đài, thanh niên tóc bạch kim của tập đoàn Kim Bằng đang quan sát trận đấu, khẽ gật đầu: “Thực lực của Thiết Liên Vân thực sự rất mạnh, hai người Triệu Phàn, Trương Phượng là tuyển thủ thiên tài do mình chính tay lựa chọn, năng lực cũng rất tốt. Hiện tại thứ hạng của đội đã nhanh chóng tăng đến hạng 7! Chỉ là Thần tiễn thủ Tôn Lạp hơi kéo chân mọi người rồi, nếu như mời được Vương Di thì chiến đội của mình sẽ mạnh hơn nhiều.”
“Hả?”
Người trẻ tuổi tóc trắng khẽ nhíu mày: “Một mình Vương Di đã đủ lợi hại rồi, đội của cô ta sao lại có thể đứng hạng 6, còn cao hơn một bậc so với chiến đội Kim Bằng của mình?”
“Thậm chí thành tích của đội cô ta còn tốt hơn của đội Trang Tử Ngữ?”
“Đội của Vương Di chỉ có mình cô ta là đáng nhắc tới. Còn chiến đội Thiên Âm của Trang Tử Ngữ có một đám cao thủ gồm Ngu Thành, Trương Khiêm, Ngô Trại cùng hỗ trợ lẫn nhau! Rõ ràng là chiến đội Thiên Âm mạnh hơn chứ nhỉ?”
Thanh niên tóc bạch kim có hơi hoang mang, hắn lập tức phóng to khung cảnh chiến đấu của cả hai đội Hứa Cảnh Minh và Trang Tử Ngữ ra xem.
Chỉ cần nhìn kỹ một chút đã phát hiện ra sự khác biệt.
“Chuyện gì thế này?”
Thanh niên tóc bạch kim nhíu mày: “Một mình Hứa Cảnh Minh xông lên phía trước để ngăn cản sự tấn công của đoàn quân khinh kỵ binh cưỡi sói tuyết. Mà Ngu Thành, Ngô Trại của chiến đội Thiên Âm, mỗi người phải sử dụng song khiên đứng phía trước chống đỡ mới theo kịp được với thành tích của một mình Hứa Cảnh Minh?”
“Khiên pháp của Hứa Cảnh Minh lợi hại như vậy sao?”
“Không thể hiểu nổi.”
Thanh niên tóc bạch kim cảm thấy có hơi đau đầu: “Sao đến cả một cái bảng xếp hạng đáng tin cậy cũng không có? Nhóm cao thủ thứ hai còn kém hơn của nhóm cao thủ thứ ba, cho dù muốn đốt tiền cũng không biết phải đốt cho ai!”
Hứa Cảnh Minh thuộc nhóm cao thủ , còn đội của Ngu Thành là đội hạng 2! Thực lực của Ngô Trại cũng coi như hạng 3. Có Ngu Thành cộng thêm Ngô Trại chống lại sự tấn công của khinh kỵ binh, thành tích lại chỉ tương đương với Hứa Cảnh Minh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận