Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ

Chương 680: (Phần 6) Rời khỏi

“Tiền bối, tha mạng!”
Bóng trắng cầu xin tha thứ: “Vãn bối tới từ Lan Ngọc Lâu! Xin tiền bối nể mặt Lan Ngọc Lâu mà tha thứ cho vãn bối!”
“Lan Ngọc Lâu? Vậy thì ta càng không thể tha cho ngươi!”
Bóng đen mờ ảo vặn vẹo mấy lần từ bên trong, bóng trắng đã bị xoắn nát rồi tan biến trong hư vô: “Nếu như chấp niệm của ngươi vẫn có thể bất tử bất diệt suốt ba năm trong bụng ta, ta sẽ thả ngươi đi!”
Sau khi nữ tử áo trắng bị xoắn nát và hoàn toàn tiêu tán, tia ma khí bổn mạng còn sót lại của nàng ta bị giam cầm trong cơ thể bóng đen.
Bóng đen mơ hồ lại nhìn về phía đống đổ nát ở đằng xa, quan sát Hứa Cảnh Minh và sơn chủ núi Động Minh một lúc rồi biến mất.
….
….
Trong đống đổ nát, sơn chủ núi Động Minh ra sức kêu cứu, giọng nói vang xa vài dặm của hắn khiến Hứa Cảnh Minh trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết.
Nếu sư phụ của sơn chủ núi Động Minh là một Thiên Ma, hắn căn bản không có khả năng đối chọi, thậm chí còn không thể trốn thoát.
Nghĩ như vậy, Hứa Cảnh Minh cũng chuẩn bị tinh thần tạo tài khoản mới.
“Hả?”
Hứa Cảnh Minh đột nhiên hơi sửng sốt.
Dù đang bị bao phủ trong tấm lưới màu vàng, sơn chủ núi Động Minh vẫn tỏ ra hung tàn tự tin như cũ, nhưng hắn bây giờ cũng trở nên kinh ngạc như Hứa Cảnh Minh.
Với thực lực của một Thiên Ma, sư phụ có thể từ con phố cách đó không xa đi tới nơi này chỉ trong vòng một, hai nhịp thở mới đúng.
“Ngươi đang gạt ta à?” Hứa Cảnh Minh nhìn sơn chủ.
Có vẻ không phải.
Dựa vào bộ dáng hung tợn và ánh mắt tự tin của đối phương… Hứa Cảnh Minh suy đoán, sơn chủ núi Động Minh quả thực đã nắm chắc khi lên tiếng cầu cứu.
“Có thật hay không cũng không quan trọng, mình cứ trấn sát hắn ta trước đã!”
Hứa Cảnh Minh tuyệt nhiên không nương tay, hắn nhanh chóng lao tới, dùng ngân thương để hất bỏ một cánh tay đang ngăn cản ở phía trước của sơn chủ núi Động Minh rồi đâm xuyên phần lưng hắn ta.
Sấm sét ngũ sắc lại bùng nổ trong cơ thể sơn chủ núi Động Minh, phá hủy toàn bộ lục phủ ngũ tạng của hắn.
“Sư phụ!”
Sơn chủ núi Động Minh giãy giụa kịch liệt, thậm chí còn bị đâm ba nhát trước khi xé toạc tấm lưới khổng lồ màu vàng một cách khó khăn. Tuy nhiên, Hứa Cảnh Minh đã sớm tránh né ra xa, sau đó thi triển Thiên La Địa Võng một lần nữa.
Tấm lưới khổng lồ lại giáng xuống.
Sơn chủ núi Động Minh uất ức phẫn nộ như một con mồi bị mắc vào lưới, nhưng dù hắn ta mạnh mẽ, hung ác ra làm sao thì cũng không còn cách nào thoát khỏi tình cảnh này. Hứa Cảnh Minh bao vây hắn bằng lưới vàng, áp chế hắn bằng sấm sét, đả thương hắn bằng thương pháp.
Thương thế của hắn ta càng ngày càng nặng.
“Tại sao sư phụ vẫn chưa xuất hiện?”
Sơn chủ núi Động Minh lo lắng vạn phần, hắn ta không biết sư phụ của hắn đã bị tiêu diệt trước một bước, tia ma khí bổn mạng còn sót lại của nàng ta cũng đang nằm trong bụng một Thiên Ma khác.
Sơn chủ núi Động Minh lại cho rằng sư phụ mình không muốn ra tay.
“Chẳng lẽ sư phụ…. cố ý ép buộc mình lâm vào tuyệt cảnh? Nàng muốn mình cầu sinh trong cái chết sao?”
Hắn ta đột nhiên nghĩ tới một khả năng.
“Sư phụ đã từng nói, cho dù mình bị người phục ma thu phục, nhưng chỉ cần chấp niệm của mình chiến thắng trong lúc ma luyện tâm linh, thì mình có thể gây trọng thương đến người phục ma rồi tẩu thoát! Hơn nữa, mình cũng có thể hấp thu lực lượng tâm linh của người phục ma để tẩm bổ cho chấp niệm của chính mình, sau đó trở nên cường đại hơn nữa!”
Phập!
Sơn chủ núi Động Minh vốn đang yếu ớt không chịu nổi, lại bị mũi thương của Hứa Cảnh Minh đâm xuyên qua lồng ngực một lần nữa.
“Sư phụ, xin ra tay đi!”
Trong lúc giãy giụa khó khăn, sơn chủ núi Động Minh lại cao giọng cầu xin.
Phập! Phập!
Hứa Cảnh Minh không hề dừng lại, sấm sét ngũ sắc lại bùng nổ không ngừng bên trong cơ thể sơn chủ núi Động Minh, khiến cho toàn thân hắn ta giống như cái túi vải rách thủng nhiều lỗ, ngoại trừ lớp da ra thì bên trong cơ thể gần như là trống rỗng.
“Sư phụ… Ngươi đúng là quá tuyệt tình, thôi vậy, ta sẽ so tài sinh tử tâm linh với Ngô Minh vậy!”
Sau khi bị nhát thương cuối cùng đâm vào người, sơn chủ núi Động Minh không níu giữ thân thể, hoàn toàn tan rã thành vô số sợi ma khí.
Tất cả các sợi ma khí này đều trói chặt trong Thiên La Địa Võng, sau đó hứng chịu từng đợt oanh kích bằng sấm sét ngũ sắc, căn bản không thể đào thoát.
“Thu.”
Cuối cùng, một tia ma khí bổn mạng còn sót lại của sơn chủ núi Động Minh cũng không có khả năng phản kháng, cứ thế bị thu vào bình ngọc trong Hứa Cảnh Minh.
Sau khi đánh chết sơn chủ núi Động Minh, Hứa Cảnh Minh cũng cảm thấy mỏi mệt vô cùng! Trong lúc chiến đấu, hắn đã thi triển sáu lần Thiên La Địa Võng bằng ý niệm, 51 lần phép thần thông Ngũ Lôi bằng ngân thương, tiêu hao rất nhiều lực lượng tâm linh.
“Mình giết tên sơn chủ này, cũng không dễ dàng gì.”
Hứa Cảnh Minh thầm nghĩ: “Trong thế giới Phục Ma, chiến đấu vượt cấp thực sự rất khó.”
Hắn nhìn ra xung quanh.
Trong trận chiến kinh khủng kia, ngôi nhà của Hứa Cảnh Minh đã trở thành đống đổ nát từ lâu, nhưng hắn cũng không quá quan tâm. Ngược lại, hắn có chút đau lòng trước cái chết của những người hầu trong nhà, Lưu Tam Nha, Cố Vũ, Lưu Phúc, Thành Đại Ngưu và dì Trương, tất cả bọn họ đều đã bỏ mạng.
Hứa Cảnh Minh tiếp tục phóng tầm mắt ra khắp vài dặm quanh đây, có thể nhìn thấy rõ ràng từng đoạn xương trắng nằm rải rác khắp nơi trong những khu dân cư.
Trong vòng vài dặm, tất cả sinh vật sống đều bị tiêu diệt.
Mà thảm cảnh này, lại bắt nguồn từ hắn.
Hứa Cảnh Minh không khỏi trầm lặng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận