Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ

Chương 657: (Phần 5) Hơn ba tháng sau (2)

Lão tộc trưởng Trần gia đang mở tiệc chiêu đãi huyện lệnh Vương đại nhân.
“Lão Trần.”
Vương đại nhân uống đến say khướt, hắn cười nói: “Ta có một chuyện vui muốn nói với ngươi. “
“Chuyện vui gì?” Lão tộc trưởng nhướng mày một cái, ông là tộc trưởng của Trần gia, một trong những gia tộc lớn nhất ở huyện Bạch, huyện lệnh cũng phải nể mặt hắn một chút.
“Chuyện về tên Trần Kỳ bị các ngươi đuổi khỏi Trần gia kia.”
Vương đại nhân thấp giọng nói: “Hắn thế mà lại là là một người phục ma. Vài ngày trước, hắn đã đánh chết một tên Địa Ma ở thành phủ. Hơn thế nữa, hắn lại còn xưng đệ gọi huynh với tộc trưởng Tề gia ở thành phủ.”
Ánh mắt lão tộc trưởng trở nên lạnh lùng hơn mấy phần, ông ta nhẹ giọng nói: “Đánh chết Địa Ma? Xưng đệ gọi huynh với tộc trưởng Tề gia ở thành phủ?”
“Đúng vậy, đây là tin tức được truyền đến từ bên kia thành phủ, ở huyện Bạch chẳng có mấy người biết đâu.”
Vương đại nhân nói: “Lão Trần à, dù sao thì tên Trần Kỳ kia cũng là người của Trần gia, dù có gãy xương, thì gân cốt vẫn có liên quan! Chỉ cần Trần gia nhận sai, cúi đầu một chút, cho Trần Kỳ chút mặt mũi… Ta tin hắn sẽ nguyện ý quay về Trần gia.”
Lão tộc trưởng khẽ gật đầu: “Vương đại nhân nói có lý, trở về ta sẽ suy nghĩ thêm.”
Vương đại nhân nói tiếp: “Đúng rồi, ngoài ra tên Trần Kỳ đó còn đổi tên, tự xưng là Ngô Minh.”
“Đổi tên?”
Lão tộc trưởng nhíu mày: “Họ Ngô?”
“E rằng trong lòng hắn có oán hận.”
Vương đại nhân mỉm cười: “Những chuyện mà Trần gia đã làm trước đây, ta là người ngoài cuộc cũng cảm thấy có chút hung ác, vậy thì sao tên Trần Kỳ đó có thể không oán hận được? Tóm lại, chuyện nên nói ta đều đã nói rồi, nên giải quyết như thế nào thì Trần gia các ngươi phải tự đưa ra quyết định.”
“Tạ ơn Vương đại nhân.”
Lão tộc trưởng gật đầu: “Đúng rồi, Địa Ma hắn giết là ai? Các Địa Ma trong thành phủ An đều có chút danh tiếng.”
“Tuần Thành Sứ Chương Tú, một trong Tam Thập Lục Sứ núi Động Minh.” Vương đại nhân nói.
Lão tộc trưởng khẽ gật đầu.


Buổi đêm.
Lão tộc trưởng Trần gia đã triệu kiến Trần Thế An.
“Thế An, ngươi đã biết hết sự tình.”
Lão tộc trưởng nhìn Trần Thế An: “Trần Kỳ là con trai ngươi, ngươi nói xem, chúng ta phải làm sao bây giờ?”
Trần Thế An vẫn cảm thấy có chút khó hiểu: “Có thật là nó không? Trở thành người phục ma, lại còn giết chết một Địa Ma?”
Đứa con trai này lợi hại như thế sao?
“Huyện lệnh Vương đại nhân chắc chắn không nói bậy về những chuyện thế này.”
Lão tộc trưởng nói tiếp: “Thiên phú của con trai ngươi thật đáng kinh ngạc, tuổi còn trẻ như vậy mà đã trở thành một người phục ma lợi hại đến vậy, sau này chắc chắn sẽ rất mạnh, đây là một cơ hội hiếm có đối với Trần gia chúng ta! Trong nhà có một người phục ma mạnh như thế, chắc chắn gia tộc cũng hưng thịnh lên nhiều.”
Trần Thế An không nhịn được nói: “Nhưng chúng ta đã gạch tên nó ra khỏi gia phả.”
“Gạch đi rồi vẫn có thể viết lại.”
Lão tộc trưởng nói: “Đây là những chuyện nhỏ nhặt, quan trọng nhất là khiến Trần Kỳ có thể tha thứ cho gia tộc.”
“Phải làm gì để khiến nó tha thứ?”
Trần Thế An hỏi: “Tiểu tử này đã đổi sang họ Ngô rồi.”
Lão tộc trưởng cười nói: “Thế nên chúng ta phải cử những người có tiếng nói trong gia tộc tới xin lỗi hắn. Ta rất muốn đi, nhưng dù sao ta cũng già yếu rồi. Vì vậy, ta hy vọng kẻ làm phụ thân, Thế An ngươi sẽ đích thân đi tới thành phủ xin lỗi hắn, dù sao thì hai người cũng là cha con, tình cảm nhiều năm như vậy, ta tin rằng hai người chắc chắn sẽ nói chuyện được.”
“Ta đi thành phủ?”
Trần Thế An trừng mắt: “Chặng đường từ huyện Bạch tới thành phủ dài hơn ngàn dặm, đường xá nguy hiểm khó lường.”
“Vì gia tộc, ngươi phải đi,” Lão tộc trưởng nói.
“Không đi, ta không đi.”
Trần Thế An dứt khoát từ chối, lắc đầu nói: “Đại bá, người đừng ép ta, cho dù người có ép ta như thế nào, ta cũng sẽ không đi! Người là người quản lý đại phòng, chắc sẽ không ép chủ nhị phòng phải đi chịu chết chứ.”
“Ngươi…” Lão tộc trưởng tức giận đến cắn chặt răng.
“Huống chi, đứa con trai đó của ta đã giết chết Địa Ma ở núi Động Minh, đây là phước hay họa còn khó nói.”
Trần Thế An hắng giọng: “Giờ ta đi nhận người thân, không chừng yêu ma núi Động Minh sẽ đuổi giết Trần gia chúng ta.”
Lão tộc trưởng gật đầu: “Vậy ngươi hãy lặng lẽ đến thành phủ, trước hết cứ gặp con trai ngươi, hai người thân thiết hơn một chút. Chờ đến khi thời cơ chín muồi, ngươi hãy công khai quan hệ giữa hắn và Trần gia.”
“Đại bá, nếu muốn đi thì người tự mình đi đi, Trần Thế An ta sẽ không đi ngàn dặm xa xôi để tới thành phủ đâu.”
Trần Thế An đứng dậy nói: “Cả đời này của Trần Thế An ta không có tham vọng gì lớn, nhưng nếu bắt ta phải đi chịu chết, nhất định ta sẽ không làm.”
Trần Thế An nói xong liền đi ra ngoài.
“Rất nhiều thương đội thường xuyên đi tới thành phủ, làm sao có thể nguy hiểm như ngươi nói.” Lão tộc trưởng vội vàng nói.
“Nếu không nguy hiểm thì người tự đi đi, ta nhất quyết không đi đâu.” Trần Thế An đã ra khỏi cửa, không quan tâm đến tộc trưởng.
“Ngươi ngươi ngươi…”
Lão tộc trưởng tức giận cau hết mặt mày lại, nhưng vẫn không thể làm gì được.
Ông ta không có quyền ép chủ nhị phòng đi thành phủ.
“Nếu đã như vậy, cứ chờ mà xem.”
Lão tộc trưởng ngồi xuống, ánh sáng từ ngọn nến bên cạnh hắt lên mặt ông ta, thấy rõ được biểu cảm u ám: “Không chừng chỉ vài ngày nữa thôi, Trần Kỳ sẽ chết trong tay yêu ma núi Động Minh.”
“Chờ đến khi mọi chuyện rõ ràng, ta đi thành phủ cũng không muộn.”
Lão tộc trưởng nghĩ thầm.
—----
P/s: các đh ủng hộ KP, NP cho truyện nhé :3
Bạn cần đăng nhập để bình luận