Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ

Chương 410: (Phần 4) Đường chủ Thôi Tiểu Đao (2)

Đường chủ Phượng Hồ đi đến một tòa biệt thự sang trọng, cung cung kính kính đứng một bên. Một lão giả tóc bạc trắng đang ngồi súc miệng tại chỗ. Sau khi súc miệng xong, ông ta mới liếc nhìn về phía Đường chủ Phượng Hồ.
“Thôi Tiểu Đao.”
Lão nhân tóc trắng nhìn hắn: “Ta nghe nói Đổng Hiện của đường Phượng Hồ các ngươi đã rơi đài, chuyện gì xảy ra?”
“Đúng.”
Đường chủ Phượng Hồ kính cẩn nói: “Nửa tháng trước, Thất Sát Lâu có một nhiệm vụ treo thưởng, mục tiêu chính là Đổng Hiện, ở thời điểm đó, ta đã nhắc nhở Đổng Hiện phải cẩn thận. Nhưng chúng ta là người trong giới giang hồ, bị truy sát là chuyện thường xảy ra, cho nên Đổng Hiện cũng không quan tâm lắm. Ai mà ngờ, mấy tên cao thủ ẩn danh đã chạy đến tư dinh của Đổng Hiện rồi cưỡng ép giếp hắn ta. ”
“Nhiệm vụ treo thưởng ở Thất Sát Lâu? Có vẻ như, kẻ giết người là sát thủ lão luyện.”
Lão nhân tóc trắng gật đầu.
Những nhân vật đứng đầu bang Hoa Nguyệt đều có thể biết rõ nhiệm vụ treo thưởng ở Thất Sát Lâu trong thành phố Lan Nguyệt, cho nên thường làm chủ tình hình ngay lập tức. Về phần kẻ nào đã treo thưởng, Thất Sát Lâu giữ bảo mật tuyệt đối. Thất Sát Lâu … vốn là một trong ba tổ chức sát thủ hàng đầu trong toàn bộ đế quốc, bọn hắn không phải là người mà một băng đảng địa phương có thể khiêu khích.
Kẻ dám phá huỷ của quy củ Thất Sát Lâu, tìm cách điều tra xem ai là người treo thưởng, e rằng toàn bộ nhân vật cấp cao của bang Hoa Nguyệt đều bị giết hại ngay ngày hôm sau.
“Dù gì thì Đổng Hiện cũng là huynh đệ trong bang Hoa Nguyệt chúng ta, ngươi hãy thu xếp tang lễ của hắn cho thật tốt.”
Lão nhân tóc trắng nói: “Nhân tiện, ta đã nói chuyện với Vu thống lĩnh rồi! Vu thống lĩnh đã đáp ứng, ngươi không cần phải bồi thường tiền. Nhưng sau khi thu thập tên con hoang Thường gia, ngươi phải dâng lên 1.500 lượng bạc để tạ lỗi. ”
“Đã hiểu.”
Đường chủ Phượng Hồ gật đầu ngay lập tức.
Vu thống lĩnh đã cử Bách Hộ đến yêu cầu bồi thường? Đường chủ Phượng Hồ đương nhiên đã mời bang chủ nàh mình đích thân ra mặt!
Tại thành Lan Nguyệt, Vu thống lĩnh và thủ lĩnh của ba đại bang phái đều là những nhân vật cấp độ khổng lồ.
“Được rồi, ngươi không cần phải lo lắng Vu thống lĩnh nữa, nhưng phải xử lý tên Thường Y càng sớm càng tốt. Hiện giờ mọi người trong thành Lan Nguyệt đều biết rằng đường Phượng Hồ bang Hoa Nguyệt đang nhắm vào Thường gia, nên ngươi phải hành sự đến nơi đến chốn.”
Lão nhân tóc trắng nhìn hắn, “Nếu không làm được, thì cứ nói cho ta.”
“Bang chủ yên tâm, ta nhất định sẽ làm thật tốt.”
Đường chủ Phượng Hồ lập tức nói.
Lão nhân tóc trắng khẽ gật đầu, bưng ly trà rồi cúi đầu uống.
Đường chủ Phượng Hồ chắp tay cáo từ rời đi.
...
...
Đường chủ Phượng Hồ và đám thuộc hạ của hắn vừa trở lại phía trước cổng dinh thự.
“Chủ nhân, một tên ăn mày vừa mang thư tới đây.”
Một gã đại hán to lớn dẫn một tên nhóc ăn xin lấm bẩn đến trước mặt hắn ta.
“Thư?”
Đường chủ Phượng Hồ cau mày. Sau khi nhìn thoáng qua, hắn nhìn thấy bốn chữ trên mặt ngoài bức thư – cái chết của Đổng Hiện!
“Cái chết của Đổng Hiện?”
Đường chủ Phượng Hồ cau mày: “Mở ra.”
Gã đại hán vạm vỡ lập tức mở phong thư và lấy tờ giấy bên trong ra. Trên tờ giấy viết thư chỉ có một câu – “Thôi Đường chủ, ngươi muốn cá chết lưới rách không? – Thường”.
“Thường?”
Đường chủ Phượng Hồ bị giật mình.
“Hung thủ là Thường Y.”
Đường chủ Phượng Hồ lập tức xác nhận điều đó, khi nhìn dòng chữ “cá chết lưới rách” trên tờ giấy, sắc mặt của hắn trở nên khó coi hơn mấy phần.
Đường chủ Phượng Hồ Thôi Tiểu Đao nhanh chóng tập hợp các nhân vật nòng cốt trong đường.
“Lão đệ Đổng Hiện đã chết.”
Đường chủ Phượng Hồ liếc nhìn những người xung quanh, ném phong bao và lá thư lên bàn: “Mọi người xem qua đi.”
Nét chữ trên phong thư và nội dung trong tờ giấy, chỉ cần người có đầu óc cũng có thể xác định hung thủ rất có thể chính là Thường Y.
“Thường Y?”
“Đứa con hoang Thường gia, hắn ta có năng lực như thế nào?”
“Hay là thủ đoạn vu oan hãm hại?”
Các nhân vật nòng cốt cũng sẽ không chỉ vì một bức thư mà xác định hung thủ chính là Thường Y.
Đường chủ Phượng Hồ lạnh lùng nói: “Nửa đêm hôm qua, Đổng Hiện vừa bị giết, vậy mà bức thư này đã nằm trong tay ta trong sáng nay! Tốc độ quá nhanh, người viết bức thư này thì chín phần mười chính là hung thủ! Mà ta cũng không cho rằng Thường Y có gì đáng giá để người khác vu oan hãm hại hắn? ”
“Hơn nữa, đám hộ vệ bên người vị Thường công tử đó cũng vô cùng lợi hại. Lần trước, ba đại cao thủ bên hắn đã đánh bay 300 quân tinh nhuệ của chúng ta.”
Thanh niên áo trắng gật đầu.
“Ta chắc chắn bảy phần mười rằng Thường Y đang uy hiếp chúng ta.”
Đường chủ Phượng Hồ nói: “Hắn muốn dùng cái chết của Đổng Dịch để gây chấn động đến chúng ta.”
“Hắn dám!”
“Mau đi giết hắn!”
“Ngay cả Đổng Dịch mà còn phải bỏ mạng, thậm chí còn rất thê thảm! Ai trong số chúng ta có thể ngăn cản được đây?”
Tâm trí của những nhân vật cốt lõi của Đường chủ Phượng Hồ đều đang lơ lửng trên mây.
“Mọi người thử nói cho ta biết, chúng ta nên làm gì kế tiếp?”
Đường chủ Phượng Hồ quét ánh mắt khắp phòng.
“Theo ý kiến của ta ..”
Một tên đại hán vạm vỡ nói với chất giọng âm trầm, “Trước tiên, chúng ta hãy ngậm bồ hòn làm ngọt, khiến cho đứa con hoang Thường gia phải mất cảnh giác! Sau đó, chúng ta sẽ âm thầm chuẩn bị, tìm thời cơ hoàn hảo để loại bỏ tên Thường công tử trong một lần ra tay duy nhất!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận