Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ

Chương 520: (Phần 4) Bắt sống (3)

Dương Liệu tới chỗ ở của mỹ nhân, hai người trước tiên phải vui vẻ một phen, sau đó mới bắt đầu nói tới chính sự.
“Mấy ngày nữa, ta phải dẫn người rời khỏi Đế Đô.”
Dương Liệu nói: “Nàng cũng đi theo cùng với ta.”
Kiều nương xinh đẹp nằm trong lòng hắn đột nhiên ngẩn người: “Những người trong phủ có đồng ý không?”
“Yên tâm đi, ta có toàn quyền quyết định chuyện trong đội ngũ.” Dương Liệu nói rất tự tin.
“Nhưng chặng đường tới Tiết Thành ở Đông Vực…”
Mỹ nhân do dự: “Xa lắm.”
Dương Liệu sờ mỹ nhân một cái, cười bảo: “Đấy là cách nói với mọi người thôi! Trên thực tế, thiên hạ xảy ra đại loạn, làm sao Dương gia bọn ta có thể tới Tiết Thành Đông Vực hết được. Tiết Thành Đông Vực cách Đế Đô mấy vạn dặm, thực sự quá xa xôi, đi tới đó phải chết mất rất nhiều người.”
Mỹ nhân giật mình.
“Hơn nữa, sau khi tới Tiết Thành, nàng nghĩ người Dương gia ở đó sẽ ngoan ngoãn nghe theo bọn ta hay sao?”
Dương Liệu cười nhạo: “Bất kể là vì sự tồn tại và phát triển của Dương gia, hay là vì tránh thoát cảnh ngộ nồi da nấu thịt, các đội ngũ rời khỏi Đế Đô của bọn ta… đều không nhắm tới đích đến là Tiết Thành.”
“Thế đi đâu?” Mỹ nhân hỏi.
Dương Liệu mỉm cười: “Ngay là ta cũng không biết địa điểm chính xác, nhưng ta có thể khẳng định với nàng là ở Đông Vực! Bởi vì thiên hạ hiện nay, chỉ có trật tự ở Đông Vực xem như ổn định, vẫn còn cơ hội cho các chi tộc của Dương gia cắm rễ!”
“Ta mang theo hơn hai trăm cao thủ, trong đó có vô số cao thủ loại một, cao thủ loại hai, nhiều cao thủ như vậy… đủ để hoàn toàn bám rễ ở một thành trì.”
Dương Liệu nói: “Đến lúc đó, chi này của ta sẽ do Dương Liệu ta làm gia chủ! Tất cả do ta quyết định! Còn nàng… ta có thể đồng ý để nàng làm Tam phu nhân của ta.”
Mỹ nhân do dự.
“Dương gia có quy củ nghiêm ngặt, cho nên trước đây nàng vẫn không thể bước vào phủ. Sau này tới Đông Vực, ta trở thành người quyết định, nàng đương nhiên sẽ được toại nguyện.”
Dương Liệu nâng cằm mỹ nhân lên: “Đừng ngây ra nữa, nhanh nhanh sửa soạn rồi lặng lẽ theo ta vào phủ. Trước tiên, nàng hãy dùng thân phận nha hoàn để ở lại trong phủ, sau đó sẽ theo ta rời Đế Đô.”
“Nhị công tử.”
Mỹ nhân rưng rưng lệ: “Ta sinh ra ở Đế Đô, lớn lên ở Đế Đô, các huynh trưởng của ta đều ở Đế Đô, hơn nữa… chuyến đi Đông Vực này, ta cũng sợ!”
Đế Đô vốn thuộc phạm vi Bắc Vực.
Cho nên muốn tới được Đông Vực thì trước tiên phải băng qua vùng đất rộng lớn của Bắc Vực, độ nguy hiểm của khu vực này cực kỳ cao.
“Nàng không muốn đi.” Dương Liệu nhìn nàng ta.
“Mong Nhị công tử nể tình ta đi theo công tử nhiều năm.” Mỹ nhân rơi lệ.
“Ta có thể ép buộc những thuộc hạ kia đi theo mình, nhưng ta không thể ép buộc người bên gối.” Dương Liệu than thở một tiếng, ngón tay nhanh như chớp giật mà lướt ngang qua cuống họng của mỹ nhân.
Mỹ nhân không tin nổi ôm cuống họng, khuôn mặt tràn ngập đau đớn, máu tươi phun ra òng ọc qua kẽ tay.
Tới tận khi chết, nàng ta vẫn không ngờ nổi rằng Dương nhị công tử luôn luôn yêu chiều nàng ta lại tàn nhẫn như thế, chỉ vẻn vẹn vài câu đã muốn giết nàng ta.
Dương Liệu đứng dậy liếc nhìn mỹ nhân chết trong đau đớn trên giường.
“Ta không ăn được.”
Dương Liệu nói khẽ: “Vậy thì đạp đổ.”
Dương Liệu mặc quần áo tử tế đi ra ngoài.
Bên ngoài ngôi nhà vắng lặng này.
“Công tử.” Bên ngoài có tôi tớ và bọn hộ vệ.
“Hồi phủ.”
Dương Liệu nhíu mày hơi cụt hứng leo lên xe ngựa.
Mã phu đánh xe ngựa, bọn hộ vệ bảo vệ xe tiến lên.
Ở đằng xa…
Hứa Cảnh Minh ngồi dưới tán lá rậm rạp trên một chạc cây đại thụ, người ngoài thực sự rất khó biết được nơi đây đang có một người đang ẩn náu ở tít trên cao.
“Tới rồi.”
Hứa Cảnh Minh chú ý tới một chiếc xe ngựa được đội hộ vệ bảo vệ ở đằng xa đang tiến về phía này.
Đội xe ngựa rẽ trái rẽ phải dần dần đi vào trong một con ngõ nhỏ yên tĩnh.
“Động thủ vào ban ngày rất phiền phức, cần phải tránh né mọi người một chút.”
Hứa Cảnh Minh nhẹ nhàng nhảy xuống, bóng dáng nhẹ như mèo, bước tới bên cạnh ba cao thủ cấp tám đang uống trà ở quán trà nước bên cạnh: “Động thủ được rồi.”
Ba cao thủ cấp tám gật đầu đứng dậy.
Nếu động thủ vào ban ngày, chỉ cần gây ra càng ít động tĩnh càng tốt!
Hứa Cảnh Minh chỉ mang theo ba cao thủ cấp tám cùng hành động.
“Dương nhị công tử là con thứ hai của gia chủ Dương gia, đồng thời là thủ lĩnh của một trong số rất nhiều đội ngũ trong lần hành động này. Với thân phận như vậy… đối phương chắc chắn biết rất nhiều bí mật của Dương gia, thậm chí có khả năng biết vàng bạc giấu ở đâu.” Hứa Cảnh Minh nghĩ.
Dương phủ có thực lực quá mạnh, phủ đệ lại lắp đặt nhiều cơ quan cạm bẫy, đội ngũ của hắn xông vào đó chẳng khác gì đi chịu chết.
Dương nhị công tử chính là chỗ đột phá mà Hứa Cảnh Minh tìm ra.
Hứa Cảnh Minh mang theo ba cao thủ cấp tám cứ thế lặng lẽ đi vào trong con ngõ nhỏ yên tĩnh.
Trong con ngõ nhỏ yên tĩnh.
Nhóm hộ vệ bảo vệ xe ngựa tiến lên!
Bỗng nhiên đằng trước xuất hiện bốn người, Hứa Cảnh Minh và ba cao thủ cấp tám cùng tiếp cận, bốn người chia nhau ra đủ để chặn hẳn con ngõ nhỏ.
“Tránh ra!”
Có người trong đám hộ vệ của Dương gia quát tháo từ đằng xa.
Bốn người nhóm Hứa Cảnh Minh không hề tránh né, vẫn tiếp tục áp sát từng bước một.
“Ồ.” Những hộ vệ này cảm thấy không ổn.
“Công tử.” Có người nhắc nhỏ.
Trong thùng xe, Dương Liệu vẫn đang tiếc mỹ nhân đã chết, hắn cúi đầu nhìn ngón tay: “Ta chẳng còn cách nào khác, người bên gối ôm oán hận trong lòng thì ta chẳng thể ngủ ngon giấc nổi. Nàng đừng trách ta.”
Dương Liệu nghe tiếng động ở bên ngoài, vén rèm xe lên thấy bốn người đi tới từ đằng xa.
Đùng!
Bốn người nhóm Hứa Cảnh Minh đi tới, thiên địa xung quanh bỗng nhiên như bị bóp méo, ý thức tâm linh khủng khiếp tấn công đại não của từng tên hộ vệ, ngay cả Dương Liệu cũng bị đau méo mặt.
Trong số chín hộ vệ bên người Dương Liệu, bao gồm một cao thủ loại một, tám cao thủ loại hai, người nào người nấy đều rất tinh nhuệ.
Nhưng dưới lực công kích tâm linh kinh khủng đến nhường này…
Chỉ có cao thủ loại một còn có thể kiểm soát cơ thể bản thân, nhưng hắn ta cũng không hề dám cử động chút nào: “Thật đáng sợ!”
“Gì thế này?” Dương Liệu bị tấn công đến độ cảm thấy cả thế giới méo mó, bốn người trước mặt như thể bốn vị Ma Thần.
Bốn người cứ thể đi thẳng tới chỗ thùng xe.
Hứa Cảnh Minh vươn nhẹ tay tóm lấy cổ Dương Liệu, bóp nhẹ một cái, xương sống của Dương Liệu run lên, toàn thân rơi vào trạng thái tê liệt.
“Đi thôi.”
Hứa Cảnh Minh túm Dương Liệu như túm gà con, ba cao thủ cấp tám đi theo sau lưng.
“Các ngươi đứng ở đây một nén nhang.”
Giọng nói của Hứa Cảnh Minh quanh quẩn bên tai từng hộ vệ và tôi tớ: “Dám to gan làm gì là chết ngay!”
Sau khi nói xong, nhón người Hứa Cảnh Minh rời đi cùng với Dương Liệu.
Những hộ vệ, tôi tớ này răm rắp đứng nguyên tại chỗ, không dám xê dịch bước nào, bọn họ có cảm giác sức mạnh tâm linh kinh khủng vẫn còn bao phủ trên người họ, chưa hề đi khỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận