Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ

Chương 521: (Phần 4) Số dư tài khoản (1)

Cuối cùng…
Bọn họ đột nhiên cảm giác sức mạnh tâm linh kinh khủng hoàn toàn tan biến, lúc này mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
“Chúng ta có được dịch chuyển không?”
Một hộ vệ hỏi khẽ.
“Ai biết có người đang âm thầm theo dõi chúng ta hay không? Nếu dám dịch chuyển, bọn họ sẽ bóp giết chúng ta ngay tức khắc.”
“Bốn đại cao thủ này tha cho chúng ta một mạng như vậy đã rất nhân từ rồi, đừng làm bọn họ nổi giận.”
“Ngoan ngoãn chịu đựng đi, phải chịu đựng thì mới sống được!”
Bọn tôi tớ, hộ vệ này cứ như vậy mà ở nguyên tại chỗ, không dám dịch chuyển bước nào.
Đối với những người thường xuyên liếm máu trên lưỡi đao như bọn họ, nếu sống sót qua một nén nhang, gần như chắc chắn sẽ thoát khỏi kiếp nạn này.
Không nghe lời, thì có khả năng sẽ toi mạng.
Vậy chọn lựa như thế nào? Bọn họ tuyệt nhiên không cần phải suy nghĩ nhiều.
Nhờ vào sức mạnh tâm linh, bốn người nhóm Hứa Cảnh Minh dễ dàng mang Dương Liệu đi tới một ngôi nhà dân bị bỏ hoang.
Bọn họ lặng lẽ nhảy qua vách tường rồi đột nhập vào trong nhà, Hứa Cảnh Minh đi tới trước cửa rồi đẩy nhẹ, cửa phòng bám đầy tro bụi lập tức bật mở.
“Uỳnh.”
Vào trong nhà, Hứa Cảnh Minh tiện tay ném một cái.
Uỵch, Dương Liệu bị ném xuống đất, mặc dù cơ thể đã gần như tê liệt, nhưng hai tay của hắn vẫn còn chút sức lực. Dương Liệu vội vàng chống tay xuống đất rồi ngồi dựa vào vách tường, cố gắng lấy lòng bốn người trước mặt: “Bốn vị cao nhân, ta là Dương Liệu, phụ thân ta là gia chủ của Dương gia Dương Mộc Dương. Các vị có yêu cầu gì cứ nói, tuyệt đối đừng giết ta.”
Dương Liệu hiểu rất rõ lúc nào nên mềm mỏng, sợ sệt.
“Thủ lĩnh, ngươi thật may mắn.” Một vị cao thủ cấp tám cười nói.
“May mắn phi thường.”
“Ta rất hâm mộ.”
Ba vị cao thủ cấp tám mỗi người nói một câu.
Hứa Cảnh Minh nghe vậy tỏ ra hoang mang: “May mắn?”
“Thủ lĩnh, không phải ngươi làm vì tiền tài sao? Dương gia Nhị công tử này đang cất giấu một khoản tiền không nhỏ trên người.” Một vị cao thủ cấp tám nhẹ nhàng vươn tay giật áo bào của Dương Liệu, tháo đai lưng vàng của hắn.
Dương Liệu cực kỳ đau lòng, đây gần như là toàn bộ của cải gom góp được của hắn. Dương Liệu rất muốn ngăn cản, nhưng hai tay lại không dám cử động, cứ vậy đau lòng nhìn đối phương lấy mất đai lưng vàng.
“Đây là?” Hứa Cảnh Minh nhìn chiếc đai lưng vải.
“Nhìn này.” Cao thủ cấp tám kéo nhẹ chiếc đai lưng một cái, lập tức thấy ngay từng thỏi vàng nhét trong đai lưng.
Màu vàng kim sáng lóa rung động lòng người.
Mắt Hứa Cảnh Minh sáng rực lên, hắn đưa tay ra nhận, ước lượng thử, xác định trọng lượng: “Đại khái khoảng năm mươi cân, nghĩa là là tận năm ngàn vàng.”
“Thật là may mắn.” Mặc dù ba cao thủ cấp tám vô cùng cảm khái, nhưng bọn họ đều bình tĩnh đứng nhìn. Thu nhập của bọn họ vốn rất cao, một năm kiếm được vài trăm triệu xu vũ trụ mà không phải chịu bất kỳ nguy hiểm nào.
Hơn nữa, đôi bên đã thành lập thỏa thuận thuê mướn, một khi bọn họ vi phạm thoả thuận, nuốt riêng vàng cho riêng mình, thì chẳng những phải giao nộp toàn bộ mà còn phải bồi thường thêm một khoản kếch xù. Ngoài ra, mức độ uy tín với phía tập đoàn Vạn Giới cũng bị giảm trừ rất nhiều.
Đừng nói là mấy ngàn vàng, cho dù là mấy chục vạn vàng để ở trước mặt, bọn họ cũng sẽ không dám nuốt riêng.
Bởi vì nuốt riêng…
Tập đoàn Vạn Giới có thể đâm đơn kiện bọn họ! Toàn bộ số tiền trong tài khoản đều sẽ bị trừ hết! Cho tới khi nào trả hết toàn bộ “tiền bồi thường”.
Vì lẽ đó, các thoả thuận thuê mướn thông qua tập đoàn Vạn Giới rất đáng tin.
Đương nhiên, nếu dùng một khoản tài phú kếch xù để dụ dỗ một vị sinh mệnh tinh không cấp năm, cấp sáu thì đối phương… dù có phá sản trên danh nghĩa cũng phải tham ô khoản tài phú này, cho nên đáng tin hay không cũng phải tùy đối tượng.
“Năm ngàn vàng cứ thế về tay!” Hứa Cảnh Minh cũng cảm thấy vui mừng.
Đây chính là thu hoạch hoàn toàn thuộc về mình!
Là món thu nhập lớn nhất kể từ khi mình tiếp xúc mạng thế giới ảo đến nay!
Không ngờ khoản thu nhập này lại có được một cách bất ngờ như vậy!
Chuyện trên đời chính là như vậy! Có khi khổ cực theo đuổi mà không có được, còn khi không dám hi vọng xa vời thì lại có niềm vui bất ngờ từ trên trời rơi xuống.
“Chờ làm xong chuyện lần này, ta cũng phải dạo chơi quanh Đế Đô thật kỹ, chưa biết chừng lại kiếm được vài ngàn vàng.”
Một cao thủ cấp tám cảm khái nói.
“Biển người mênh mông trong Đế Đô, liệu có mấy ai lại mang theo mấy ngàn vàng trên người?”
“Phóng thích sức mạnh tâm linh sẽ khiến mọi người sợ hãi, chúng ta không thể tùy tiện làm như vậy được.”
“Thủ lĩnh chỉ đơn thuần gặp may mắn mà thôi.”
Ba cao thủ cấp tám thấp giọng trò chuyện.
Bọn họ đều hiểu, tùy tiện chộp được một vị con cháu thuộc đại gia tộc đang mang theo ngàn lượng vàng trên người hoàn toàn chỉ là do may mắn, không phải ai cũng có thể sao chép bắt chước được.
“Sao ngươi lại mang nhiều vàng bạc như vậy?” Hứa Cảnh Minh hỏi Dương Liệu.
“Bẩm các vị cao nhân.”
Dương Liệu cười lấy lòng nói: “Đại quân của Đế quốc tại Tây Vực sắp bại trận rồi mà phải không? Bởi vì loạn quân có khả năng sẽ đánh tới Đế Đô, cho nên ta cảm thấy vàng bạc ở tiền trang không còn an toàn nữa, rốt cuộc đành phải rút ra! Ta cũng không dám để vàng ở nhà, sợ bị những người khác trong gia tộc thừa cơ lấy mất, cho nên mới mang theo người khi đi ra ngoài.”
Bản thân Dương Liệu không thể ngờ rằng bản thân chuẩn bị rời khỏi Đế Đô sau vài ngày nữa, vậy mà vừa mới đi ra ngoài một chuyến vì mỹ nhân của mình thì lại bị bắt sống, vàng bạc cũng bị lấy mất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận