Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ

Chương 969: (Phần 8) Thức tỉnh (3)

Trên một hành tinh hoang vắng, một quả trứng với đường kính mười mấy mét cuối cùng cũng vỡ tan, để cho một con quái vật vũ trụ bò ra từ trong đó. Bởi vì vừa mới được ra đời, cho nên nó chỉ có sức mạnh tương tự như sinh mệnh Tinh Không sơ cấp.
Con quái vật vũ trụ này còn rất yếu ớt, chỉ có thể hấp thu các loại năng lượng trong vũ trụ để dần dần lớn lên.
Trong giai đoạn đầu tiên của cuộc đời, nó yếu ớt và lẻ loi, thường xuyên bị đuổi giết bởi các loài quái vật vũ trụ khác. Có những lúc nó vùng dậy đấu tranh để tiếp tục sinh tồn, hoặc đôi khi nó phải chấp nhận đầu hàng, đi làm tay sai của một sinh mệnh vũ trụ cường đại nào đó…
Theo năm tháng dài lâu, nó không ngừng lớn mạnh, thậm chí còn có khả năng nuốt cả sinh mệnh vũ trụ cường đại mà chính mình từng phục tùng. Nó trở nên hung ác tàn nhẫn, không tin tưởng bất kỳ tên tay sai nào, cũng như giết sạch những kẻ to gan dám làm trái ý mình.
….
Trên hành tinh có sự sống, một đứa bé thú nhân được sinh ra trong bộ lạc thú nhân.
….
Đế quốc âm Ảnh cao quý cũng có người thừa kế – một vị hoàng tử đã ra đời.
….
Hứa Cảnh Minh đắm chìm trong đủ loại trải nghiệm ảo giác, tính cách cũng liên tục thay đổi.
Bỗng nhiên, hắn có cảm giác có thứ gì đó đang gột rửa bản thân, rất nhiều ký ức và trải nghiệm đều bị cuốn trôi , trở nên phai mờ, nhưng một vài thành phần ô nhiễm lì lợm nhất đã cắm sâu bén rễ, hòa làm một với linh hồn hắn.
Hứa Cảnh Minh tiếp tục đón nhận những trải nghiệm hư ảo, không ngừng bị ảnh hưởng một cách âm thầm.
Cho tới một lúc…
“Ồ?”
Hứa Cảnh Minh cảm giác có một cỗ lực lượng cực kỳ lạnh lẽo lan tràn khắp ý thức của mình, từ đó áp chế ký ức lộn xộn phức tạp, khiến cho ý thức căn bản nhất của hắn bắt đầu thức tỉnh.
Viện trưởng cầm một bầu rượu, chậm rãi đổ rượu vào miệng Hứa Cảnh Minh.
Hứa Cảnh Minh đang say ngủ lại từ từ mở mắt, ánh mắt chứa đầy lạnh lùng và nghi ngờ.
“Cậu tỉnh rồi à?” Viện trưởng mỉm cười nhìn hắn.
Hiện giờ, rất nhiều ký ức lộn xộn đang sinh sôi nảy nở trong đầu óc của Hứa Cảnh Minh, song song với đó, những ký ức chân thực của hắn cũng trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết. Trong lúc nhất thời, hai loại “ký ức” va chạm vào nhau, khiến cho Hứa Cảnh Minh vô cùng hoang mang, không biết mình là ai và đây là đâu?
Suy cho cùng, dòng ký ức chân thực của Hứa Cảnh Minh cũng kéo dài hơn ba trăm năm, hắn đã tự mình trải qua tất cả mọi thứ, bao gồm tình cảm gia đình, con đường tiến hóa, học tập tri thức… Bất kể phương diện nào cũng đều vô cùng chân thực, những thứ ký ức giả dối kia căn bản không thể sánh được, vậy nên sau hơn mười mấy giây từ lúc mở mắt ra, Hứa Cảnh Minh đã hoàn toàn tỉnh táo.
“Mình là Hứa Cảnh Minh.”
Hắn nhận thức rất rõ ràng về bản thân.
Cả thảy năm người, viện trưởng, Tháp chủ tháp học Vĩnh Hằng, chủ nhân cô đảo Thời Không, phó viện trưởng Xích Mông và tổng thư ký Hắc Thiên đều đang quan sát Hứa Cảnh Minh.
“Cậu có vẻ đã tỉnh táo trở lại rồi.”
Viện trưởng khẽ gật đầu: “Vì cứu cậu, mà tháp chủ tháp học Vĩnh Hằng và chủ nhân cô đảo Thời Không đã hao phí rất nhiều công sức.”
Tuy rằng Hứa Cảnh Minh chưa từng gặp qua hai vị Chí Cao còn lại, nhưng hắn chỉ cần nhìn thấy bọn họ , thì lập tức có thể cảm giác được… khí tức sinh mệnh vô hình của Tháp chủ tháp học Vĩnh Hằng và chủ nhân cô đảo Thời Không ở cùng đẳng cấp với viện trưởng, đồng thời vượt xa tổng thư ký Hắc Thiên và phó viện trưởng Xích Mông.
“Cảm ơn viện trưởng, Tháp chủ tháp học Vĩnh Hằng và chủ nhân cô đảo Thời Không.” Hứa Cảnh Minh đứng dậy, hành lễ với phong thái cung kính hết sức có thể.
Viện trưởng nhìn Hứa Cảnh Minh: “Tình trạng ô nhiễm ở cảnh giới thứ ba thực sự rất đáng sợ.”
Trước đây, Hứa Cảnh Minh vốn dĩ rất ngưỡng mộ và sùng bái các vị Chí Cao trong tộc đàn nhân loại. Còn bây giờ, Hứa Cảnh Minh vẫn tỏ ra cung kính khi hành lễ với bọn họ, nhưng bởi vì hắn cảm thấy kiêng dè và e ngại, phảng phất như bản thân là một con thú hoang đang gặp phải ba vị cường giả hùng mạnh, bắt buộc phải cúi đầu kính trọng theo lẽ tự nhiên.
“Hứa Cảnh Minh, có phải cậu đang cảm thấy bối rối lộn xộn, không giống như lúc trước hay không?”
Tháp chủ tháp học Vĩnh Hằng lên tiếng.
“Vâng.”
Hứa Cảnh Minh gật đầu.
Trong ký ức của hắn, bản thân vốn dĩ rất minh mẫn, có kế hoạch rõ ràng về cuộc đời của chính mình, về tương lai của cả nền văn minh Trái Đất. Mỗi một bước đi đã được thực hiện ra đâu vào đấy, bình tĩnh ung dung, không kiêu không gấp, cũng như tràn đầy lòng tin tuyệt đối về tương lai mai sau.
Nhưng bây giờ, hắn cảm thấy chính mình đang quay cuồng với vô số suy nghĩ tà ác ở một nơi sâu thẳm trong lòng, mặc dù lực lượng vô cùng lạnh lẽo kia đã đè ép được sự hỗn loạn, nhưng cũng chỉ giúp hắn gắng gượng duy trì tỉnh táo mà thôi.
Dưới sự tác động của hai trạng thái hỗn loạn và tỉnh táo đan xen với nhau, Hứa Cảnh Minh luôn cảm thấy khó chịu từng giây từng phút.
Bạn cần đăng nhập để bình luận