Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ

Chương 1028: (Phần 8) Bỏ dở phương pháp mô phỏng (1)

Mặc dù Hứa Cảnh Minh cũng bị nhấn chìm trong cảm xúc đau khổ bi thống, nhưng dù sao thì lực lượng tâm linh của hắn cũng đã đạt đến cảnh giới Cao Duy, đương nhiên có thể chịu đựng sự xung kích vô cùng vô tận, tuyệt đối sẽ không chết vì điều này.
Trên thực tế, mặc dù phương pháp mô phỏng rất nguy hiểm, nhưng cũng không gây tử vong ngay khi “cảm xúc bất thường” vừa nảy sinh.
Suy cho cùng, những người có thể cảm nhận được cảm xúc bất thường thông qua phương pháp mô phỏng cũng không phải là những tiến hóa giả bình thường, cho nên bọn họ đều có thể sống sót trước những xung kích của cảm xúc.
Hứa Cảnh Minh nằm co mình trong tĩnh thất suốt mấy phút liên tục, sau đó mới thất thểu đứng dậy.
“Mình, mình…”
Hứa Cảnh Minh chỉ cảm thấy thế giới trước mắt trở nên vặn vẹo hơn bao giờ hết, bèn rời khỏi hành tinh sào huyệt này chỉ với một bước chân, đi tới tinh không mênh mông mịt mờ.
Giữa tinh không cô quạnh, lạnh giá.
Hứa Cảnh Minh bước đi lảo đảo, cảm thấy biên độ vặn vẹo của thế giới trước mắt gia tăng dữ dội, sau đó rơi vào hôn mê một lần nữa, cứ thế mà toàn thân trôi nổi giữa tinh không.
“Mình là ai?”
Vài phút sau, Hứa Cảnh Minh mở mắt ra, động đậy hai tay rồi lại chìm sâu.
“Mình thực sự rất khó chịu.”
Vài phút tiếp theo, Hứa Cảnh Minh tỉnh lại một lần nữa, sau đó bắt đầu rơi lệ bởi một nỗi đau khổ không tên, nhưng chỉ trong mười mấy giây sau, hắn lại tiếp tục chìm vào hôn mê.
...
Vù!
Tổng thư ký Hắc Thiên xuất hiện giữa tinh không vũ trụ, nhìn thấy Hứa Cảnh Minh nằm ở đó, thì lập tức có thể cảm nhận được sóng xung kích cảm xúc nặng nề đang tập trung xung quanh hắn ta.
“Không phải nói rằng “cảm xúc bất thường” chỉ là hậu hoạn nông cạn nhất trong phương pháp mô phỏng thôi sao?”
Tổng thư ký Hắc Thiên quan sát: “Tại sao Hứa Cảnh Minh lại bộc phát cảm xúc bất thường đáng sợ đến mức khiến cho toàn bộ đạo tặc vũ trụ trên một hành tinh sào huyệt phải chịu chết vì đau khổ?”
Cô đảo Thời Không và viện nghiên cứu Nguyên Sơ vẫn luôn theo dõi Hứa Cảnh Minh. Vì lẽ đó, ngay khi hắn ta phát sinh điều bất thường, tổng thư ký Hắc Thiên lập tức chạy tới.
“Tiểu Cửu.” Tổng thư ký Hắc Thiên gọi.
“Tổng thư ký Hắc Thiên.” Một giọng nói vang lên từ cơ thể của Hứa Cảnh Minh, chính là Chiến Y Nguyên Sơ số chín.
“Chủ nhân của ngươi như thế nào rồi?” Tổng thư ký Hắc Thiên hỏi.
“Chủ nhân ban đầu còn duy trì tỉnh táo khoảng chừng mười giây, sau đó lại lâm vào hôn mê trong vòng vài phút, cứ thế tiếp tục tỉnh lại rồi hôn mê… Ý thức của hắn cũng trở nên rối loạn, không còn phân biệt được đâu là hiện thực, đâu là hư ảo.”
Tiểu Cửu rất lo lắng: “Tổng thư ký Hắc Thiên, ngài có biện pháp gì để giúp được chủ nhân không?”
“Ta cũng không còn biện pháp nào cả, hắn nhất định phải tự mình chịu đựng hậu hoạn của phương pháp mô phỏng.” Tổng thư ký Hắc Thiên nhẹ nhàng lắc đầu, dõi mắt nhìn hành tinh sào huyệt ở đằng xa.
Vù.
Toàn bộ thi thể của đám đạo tặc vũ trụ đã chết trong cơn thổng khổ trên hành tinh đó lập tức phân hủy thành hư vô, chỉ còn lại một hành tinh không người ở.
“Suy cho cùng, đây chỉ là sự bất thường về cảm xúc, không phải là bất thường về ý thức.”
Tổng thư ký Hắc Thiên nói: “Ngươi chỉ cần bảo vệ tốt chủ nhân của ngươi, hắn sẽ từ từ làm quen với loại cảm xúc bất thường này.”
“Được.” Tiểu Cửu rất lo lắng.
“Truyền thừa lực lượng Cao Duy cảnh giới thứ ba vốn rất khó khăn.”
Tổng thư ký Hắc Thiên nói: “Sau khi chủ nhân của ngươi bị ô nhiễm Cao Duy cảnh giới thứ ba, hắn bắt buộc phải tiến hóa thành sinh mệnh Cao Duy trong hoàn cảnh không có nội dung truyền thừa, cho nên chút trắc trở này chỉ mới là khởi đầu mà thôi.”
Tổng thư ký Hắc Thiên nói xong, liền rời đi.
“Chỉ mới là khởi đầu?” Tiểu Cửu càng thêm lo lắng, nhưng lại không có biện pháp nào.
...
Trong giai đoạn đầu tiên, Hứa Cảnh Minh cứ tỉnh lại một lát rồi hôn mê một lát, thời gian tỉnh lại rất ngắn, thời gian hôn mê thì càng ngày càng dài.
Nửa tháng tiếp theo, Hứa Cảnh Minh hoàn toàn chìm vào hôn mê.
Hắn ta cứ thế trôi nổi giữa tinh không vũ trụ, đồng thời tản mát sóng xung kích cảm xúc nhàn nhạt từ cơ thể, trông giống như một khối thiên thạch lơ lửng.
Thời gian trôi đi từng ngày.
“Rầm!”
Một chiếc phi thuyền vũ trụ cũ kỹ loang lổ lao ra khỏi lỗ sâu vũ trụ, tiến vào khu vực tinh không này.
Chiếc phi thuyền này đã quá đát từ lâu, phát ra tiếng động cơ rầm rầm, khiến cho cả vũ trụ tinh không ở nơi này đều rung động.
“Ha ha ha, chẳng phải hành tinh Đầu Lâu Máu vẫn đang ổn cả sao?” Trong sảnh chỉ huy bên trong phi thuyền, thủ lĩnh của một nhóm đạo tặc vũ trụ phấn khởi nhìn hành tinh ở đằng xa.
“Ba tháng trước, hành tinh Đầu Lâu Máu mất liên lạc với bên ngoài, ta còn tưởng nó bị kẻ địch tấn công, hay hư hỏng gì đó cơ chứ! Bây giờ xem ra không có thiệt hại gì cả.” Một tên thủ lĩnh của nhóm đạo tặc vũ trụ thấy vậy, bèn cười nói.
“Công trình kiến trúc trên mặt đất đều vẫn còn nguyên vẹn.”
“Ha ha, chúng ta quả thực rất đúng đắn khi mất công chạy tới đây.”
Ánh mắt của bọn thủ lĩnh đạo tặc vũ trụ này lóe lên vẻ tham lam.
“Phát hiện ra một người!” Bỗng nhiên, một tên thủ lĩnh đạo tặc vũ trụ hô lên.
“Một người?” Những tên thủ lĩnh đạo tặc vũ trụ khác thắc mắc.
“Mấy người xem đi.”
Tên thủ lĩnh đạo tặc vũ trụ này lập tức bước tới, nhấp vào một điểm trên màn hình trong sảnh chỉ huy rồi phóng to nó lên.
Hệ thống do thám của phi thuyền vũ trụ phát hiện ra một “sinh vật hình người” đang nằm giữa tinh không. Có điều, người này tựa hồ quá nhỏ bé so với vũ trụ mênh mông bao la, bọn họ phải phóng to hình ảnh thì mới nhìn rõ hình dáng của hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận