Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ

Chương 1203: (Phần 10) Tiêu diệt (1)

Hai sự tồn tại Thâm Uyên cực kỳ khủng bố là Ngu Phương Đà và Khung Dục Hộc có rất nhiều kẻ thù, cùng với kinh nghiệm huyết chiến phong phú, vậy nên bọn chúng hiện tại rất rõ ràng một điều: “Chúng ta đã gặp phải phiền phức lớn rồi, nhất định phải liên thủ với nhau mới có hy vọng để chạy thoát.
Lúc này mà hành sự ích kỷ để chạy thoát một mình, thì cả ba người bọn chúng rất có thể sẽ rơi vào kết cục bị đánh bại từng người một.
Mà đoàn kết hợp lực lại với nhau, chẳng những có thể trốn, mà không chừng còn có thể phản sát!
“Ô~~~” Khung Dục Hộc phát ra một tiếng vang xuyên thấu tâm linh.
Thanh âm vang vọng mà xa xăm này bỗng chốc khơi dậy đủ loại dục vọng của viện trưởng, tháp chủ, đảo chủ, đồng thời còn đảo loạn thời không một cách triệt để, khiến cho tốc độ dòng chảy thời gian trên người “yêu nhện nghìn mắt Thâm Uyên” vốn bị ngưng đọng khôi phục như cũ.
Yêu nhện nghìn mắt Thâm Uyên lập tức phản ứng: “Ta vừa mới bị trúng chiêu sao?”
Trong lúc Khung Dục Hộc ra tay, Ngu Phương Đà cũng tung ra tuyệt chiêu của bản thân. “Thâm Uyên!” Ngu Phương Đà cầm một cây trường côn màu đen trong tay, sau đó gầm thét một tiếng.
Giờ khắc này, hư ảnh Thâm Uyên vặn vẹo xuất hiện đỉnh đầu của hắn ta, trong lúc nhất thời, một dòng nước màu đen mênh mông cuồn cuộn từ hư ảnh Thâm Uyên tuôn xuống, đánh thẳng vào trận pháp thần bí mà phe nhân loại đã bố trí.
“Hắc Thủy Thâm Uyên?” Trong mắt tháp chủ Vĩnh Hằng mặc bộ y bào mộc mạc xuất hiện một tia lạnh lẽo, ngọn núi vàng óng to lớn phía sau ông ta bỗng nhiên bùng lên hào quang màu trắng vô cùng lóa mắt.
Hào quang màu trắng chiếu rọi hết thảy các khu vực trong trận pháp.
Những dòng Hắc Thủy Thâm Uyên mênh mông cuồn cuộn đang lao đến, nhưng đã được tinh lọc dưới sự chiếu rọi trong hào quang màu trắng, sau đó bắt đầu pha loãng bằng tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Trong số ba vị Chí Cao của tộc đàn nhân loại, người am hiểu con đường Thâm Uyên nhất chính là Tháp chủ Vĩnh Hằng.
Ngu Phương Đà thấy vậy, nhưng vẫn không hề tạm ngừng tấn công, hắn ta đứng trên Hắc Thủy Thâm Uyên mênh mông cuồn cuộn đang dần thu hẹp, rồi bắt đầu vung vẩy trường côn trong tay.
Cây trường côn màu đen này trong nháy mắt đã vượt qua trở ngại không gian, quét qua hết thảy khu vực trong trận pháp, cũng quét qua ba người viện trưởng, đảo chủ và tháp chủ.
Vù.
Một lần vung gậy này có uy lực vô cùng khủng bố, thậm chí còn nhấn chìm thời không, biến hoá thời không thành dòng chảy năng lượng rồi quét về phía viện trưởng, đảo chủ, tháp chủ. Tuy nhiên, nó dường như quét qua hư ảnh, hoàn toàn rơi vào khoảng không.
“Chân thân của bọn họ ở đâu?” Ngu Phương Đà kinh ngạc.
“Chúng ta vậy mà lại không thể phân biệt chân thân sao?” Khung Dục Hộc cũng không thể tin nổi. Bọn chúng ở cảnh giới nào chứ? Vậy mà ngay cả chân thân của đối phương cũng không tìm thấy? Thậm chí còn vận dụng toàn bộ sức lực để công kích vào khoảng không? Đây há chẳng phải là chuyện cười sao? “Giao cho ta. Tốc độ dòng chảy thời gian trên người yêu nhện nghìn mắt Thâm Uyên đã khôi phục như cũ, nó phát ra một tiếng gầm rú trầm đục, hóa thành vô số sương mù màu đen bao bọc mỗi một con mắt màu đỏ tươi.
Hàng ngàn màn sương đen bao bọc hơn hàng ngàn đôi mắt màu đỏ tươi.
Đôi mắt này đang quan sát bốn phương tám hướng.
Giờ khắc này, thời gian, không gian, nhân quả đều bị phân tích rõ ràng trong cái nhìn chăm chú của hơn một nghìn đôi mắt.
“Bọn họ tồn tại trong thời không này, nhưng cũng không tồn tại trong thời không này?” Hơn một nghìn đôi mắt quay chuyển rồi quan sát khắp nơi, nhưng vẫn có chút lờ mờ.
“Chân thân của bọn họ đang ở đâu?” Ngu Phương Đà, Khung Dục Hộc vội vàng truyền âm truy hỏi.
“Không biết? Yêu nhện nghìn mắt Thâm Uyên_Tư Nam trả lời.
Ba người viện trưởng, tháp chủ, đảo chủ đang đứng ở ba phương hướng, mỗi người đều thi triển vũ khí cấm kỵ để bao phủ khu vực rộng lớn này. Bọn họ rõ ràng đang đứng ở đằng kia, nhưng Ngu Phương Đà, Khung Dục Hộc, yêu nhện nghìn mắt Thâm Uyên lại xác định… Đó không phải là chân thân.
Trong Tâm Giới.
Hứa Cảnh Minh vừa cố gắng triệt tiêu sự ảnh hưởng của ô nhiễm, vừa quan sát trận chiến này.
“Xét về phương diện giao thủ chính diện, ba người viện trưởng liên thủ với nhau còn chưa sợ cường giả nửa bước cảnh giới thứ ba! Ngay cả Cổ Mạc còn chưa chạm được chân thân của viện trưởng bọn họ, vậy thì ba người các ngươi làm sao có thể nhìn thấy được chân thân của viện trưởng bọn họ chứ?” Hứa Cảnh Minh nghĩ thầm. Ba kiện vũ khí cấm kỵ này đều được chế tạo bởi vị đại học giả Cao Duy thuộc con đường Khoa Học, hơn nữa còn được sửa chửa, tích hợp với đơn giản hoá bởi đám người viện trưởng và một số thiên tài kiệt xuất trong lịch sử lâu đời của nhân loại.
Ba người viện trưởng đều phải nghiên cứu trong một khoảng thời gian dài, thì mới có thể phát huy được uy lực như vậy.
Đặc biệt là sau khi có được truyền thừa “Monhada” và “Bát Phương Đồ”, ba người viện trưởng cũng đã có phần tiến bộ.
Đối phó với ba sinh mệnh Thâm Uyên này, bọn họ đương nhiên đã chắc chắn sẽ thắng.
Nếu như không chắc chắn, bọn họ sẽ không chọn yêu nhện nghìn mắt Thâm Uyên làm mục tiêu.1027 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận