Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ

Chương 1287: (Phần 10) Oan gia ngõ hẹp, dũng giả chiến thắng! (2)

“Vút! Vút!”
Hai bên đánh nhau điên cuồng.
Những vết thương nhỏ trên người Haverten của Nghĩ tộc đã hồi phục trong chớp mắt.
Mà vết thương đẫm máu trên người Hứa Cảnh Minh lại hồi phục tốc độ chậm hơn rất nhiều. Hắn vừa mới lành lặn ba đến năm vết thương, nhưng lại có thêm càng nhiều vết thương khác.
“Ngay lúc này” Ánh mắt của Haverten của Nghĩ tộc chợt lóe lên một tia sắc bén.
Dựa vào kinh nghiệm chiến đấu lâu năm, hắn ta đã tìm thấy thời cơ tốt nhất, liền vận dụng toàn bộ thân thể chính mình như một thanh vũ khí mà đâm xuyên qua cánh tay của Hứa Cảnh Minh.
Rẹt!
Khi Haverten của Nghĩ tộc đâm xuyên qua cánh tay của Hứa Cảnh Minh, hắn ta tiếp tục sử dụng mũi nhọn sắc bén của đôi tay để làm “dùi nhọn” để chặt đứt hoàn toàn cánh tay trái của Hứa Cảnh Minh.
“Cảnh Minh đại nhân. Vô số khán giả Nhân tộc đều trở nên căng thẳng, võ giả vĩ đại nhất của Nhân tộc mà bọn họ luôn lấy làm tự hào, thế mà lại bị cắt đứt một cánh tay?
Ảnh, Vũ Dương Vi, Phong Khắc mập mạp cũng trở nên căng thẳng.
“Haiz. Hầu hết sinh mệnh Cao Duy thở dài.
Mọi thứ đúng như dự đoán của bọn họ, Cảnh Minh của Nhân tộc này cũng sẽ phải thua cuộc trước Haverten của Nghĩ tộc.
Giờ khắc này, tại thế giới bên ngoài.
Vũ trụ quê hương mới, Trái Đất.
Hứa Cảnh Minh không ở cùng vợ, mà ngồi một mình ở trong thư phòng để ngắm nhìn hành tinh xinh đẹp này Trái Đất đã được chuyển dời từ vũ trụ quê hương ban đầu tới vũ trụ quê hương mới.
“Dù mình đã ngắm nhìn quê hương suốt nhiều năm như vậy, mà vẫn cảm thấy nơi này thật xinh đẹp” Hứa Cảnh Minh ngắm nhìn quê hương, ngắm nhìn vợ con đang du hành trong vũ trụ, thậm chí ngắm nhìn cha mẹ đang đắm chìm trong thế giới ảo.
“Mình không có đường lui “Hoặc là thắng, hoặc là… chết!” Ánh mắt Hứa Cảnh Minh rất bình tĩnh.
Nhìn thấy cánh tay nhân loại bị văng ra xa, máu tươi vương vãi tứ tung khắp nơi. Haverten của Nghĩ tộc vui mừng khôn xiết: “Cánh tay bị chặt đứt này ít nhất phải mất một hai phút mới có thể mọc lại như cũ, Cảnh Minh của Nhân tộc sẽ phải mắc kẹt ở trạng thái tàn tật trong khoảng thời gian dài như thế… Mình cũng có thể nhân lúc này để lấy mạng hắn!”
Haverten của Nghĩ tộc có kinh nghiệm chiến đấu phong phú, biết rõ mình phải tận dụng cơ hội để giết chết đối thủ, giành được thắng lợi.
“Bùm.”
Haverten của Nghĩ tộc sững sờ, hắn ta nghe được tiếng sấm sét nổ vang bên tai, còn thấy được sấm sét dữ dội mênh mông trước mắt.
“Cái gì?” Haverten của Nghĩ tộc miễn cưỡng lắm mới phát hiện ra một bóng người với một đôi mắt mang theo sấm sét!
“Lôi Đình Luyện Tâm! Ngã Đạo Luyện Tâm!”
Giờ khắc này, ý thức tâm linh của Hứa Cảnh Minh cô đọng lại hơn bao giờ hết, hắn khai thác mọi tiềm lực trong thân thể, khiến cho thân thể phảng phất như đã phát triển đến mức cực hạn. Nhưng ngay tại thời điểm này, một dòng tiềm lực mới mẻ cuồn cuộn tuôn ra, một cỗ lực lượng càng lớn hơn nữa cũng tụ lại trên nắm đấm. Hứa Cảnh Minh dùng nắm đấm đó đánh thẳng vào phần đầu của Haverten của Nghĩ tộc một lần nữa, Haverten của Nghĩ tộc chỉ cảm thấy ầm ầm trong hộp sọ, phát hiện ra uy lực của một đòn này rõ ràng vượt xa so với trước đó.
Ngay cả khi bay ngược ra sau, Haverten của Nghĩ tộc vẫn không thể tin được.
“Haverten, ngày hôm nay, không phải ngươi chết thì chính là ta chết!” Giọng nói của Hứa Cảnh Minh vang lên trong phần đầu của Haverten của Nghĩ tộc, nắm đấm đáng sợ mang theo sấm sét của hắn lần lượt bổ xuống phần đầu và thân thể của đối phương.
“Giọng nói tâm linh của hắn có thể truyền đến trong đầu mình sao? Ý thức tâm linh của hắn đã trở nên cường đại hơn rồi sao?” Haverten của Nghĩ tộc lập tức thấu hiểu.
Dù sao thì hắn ta vẫn có đường lui, ngay cả khi thua cuộc lần này, thì vẫn có tự tin để giành giải quán quân ở giải đấu tiếp theo.
Nhưng Hứa Cảnh Minh thì không có đường lui.
Nếu như hắn thua cuộc lần này, thì có khả năng sẽ phải chờ đến khi các cường giả thuộc chủng tộc siêu nhỏ chết già. Mà sau nhiều năm như vậy, rất nhiều cao thủ sẽ trỗi dậy, không ai biết chuyện gì sẽ xảy ra? Vì lẽ đó, Hứa Cảnh Minh đã sớm quyết định được ăn cả ngã về không! Nhất thiết phải giành được hạng nhất! “Hoặc là thắng, hoặc là chết!”
Hứa Cảnh Minh càng ngày càng tập trung ý chí, khai thác tiềm lực trong thân thể rồi ngưng tụ hết thảy vào trong nắm đấm.
Nắm đấm của hắn nhỏ hơn so với Lê Lục của Hao tộc có chiều cao 3 mét và Liệp Vân của Ma Long Duệ tộc có chiều cao 5 mét.
Nắm đấm càng nhỏ, thì càng cứng rắn, càng dễ dàng xuyên thấu!
Rầm ầm ầm!!!
Từng quyền từng quyền khủng bố giáng vào thân thể Haverten của Nghĩ tộc, khiến cho hắn ta cảm giác đau nhức dữ dội khắp người.
“Siêu thoát sinh tử, thực hành Ngã Đạo!” Hứa Cảnh Minh vẫn luôn ở tầng thứ bảy của Bát Phương Đồ – “cảnh giới Ngã Đạo”.
Đạo, chính là muốn hắn từng bước từng bước vượt ra khỏi sinh mệnh của mình.
Cho nên, tại thời khắc quyết đấu sinh tử này, hắn đã lựa chọn “Lôi Đình Luyện Tâm Thức”, bởi lẽ Lôi Đình Luyện Tâm, chính là Ngã Đạo Luyện Tâm “Chết đi! Chết đi cho ta, chết đi!!!” Một quyền lại tiếp nối một quyền, ý chí tâm linh truyền vào nắm đấm cũng càng lúc càng điên cuồng, toàn bộ tiềm lực trong thân thể cũng được khai thác triệt để.
“Hắn ta đã đứt tay, mà vẫn còn có thể trở nên cường đại hơn nữa sao?” Haverten của Nghĩ tộc cảm thấy quá đau đớn, hắn ta bị đánh đến mức không thể ổn định thân hình, thậm chí cũng không đếm nổi bao nhiêu gân cốt trong cơ thể đã bị đứt gãy.1067 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận