Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ

Chương 515: (Phần 4) Xác định mục tiêu (1)

Tại lãnh thổ Yến quốc.
Là phong quốc của Yến Vương, Yến quốc là một trong số ít những nơi có trật tự ổn định ở phương Bắc.
“Vương gia.”
Yến Vương phủ ở Yến quốc lớn hơn Yến Vương phủ ở Đế Đô gấp trăm lần, xung quanh được canh giữ bởi quân đội hùng mạnh. Lúc này, Yến Vương đang ngồi trong thư phòng, nhìn văn sĩ áo xanh trước mặt, văn sĩ áo xanh cung kính dâng lên một cuộn giấy tình báo: “Tin tức từ Đế Đô truyền tới.”
“Ồ?” Yến Vương bình tĩnh cầm lấy, mở cuộn giấy nhỏ này ra, vừa đọc vài dòng, đồng tử ông ta không khỏi co rút lại.
“Con trai của ta …” Thân thể Yến Vương khẽ run lên.
“Chim bay truyền tin với tốc độ nhanh nhất, mất hai ngày đi đường.”
Văn sĩ áo xanh thấp giọng nói: “Có nghĩa là, đêm khuya hai hôm trước, thế tử điện hạ đã bị ám sát.”
Yến Vương lẩm bẩm: “Ta biết nó sẽ oán hận ta, nhưng phong quốc nào cũng phải đưa thế tử tới kinh thành, bởi vì đây là quy tắc! Năm đó thúc thúc ta tại vị, ta căn bản không dám trái mệnh lệnh của Đế Đô, chỉ có thể để nó tới đó.”
“Từ nhỏ, nó đã trải qua cuộc sống khốn khó, chịu nhiều thiệt thòi ở bên ngoài, nhưng cũng đủ cứng rắn và xảo quyệt. Đó là lý do ta để nó đến Đế Đô! Cho dù Đế Đô nguy hiểm đến nhường nào, nếu nó đủ cẩn thận thì sẽ sống lâu.”
“Ta vốn định khởi binh, trở mặt hoàn toàn với Đế Quân, sau đó lặng lẽ đưa nó trở về.”
Yến Vương đứng dậy, đi đến bên cửa sổ: “Tôi luyện thời niên thiếu, tôi luyện ở Đế Đô, thêm cả tôi luyện khi khởi binh đánh trận, nó hoàn toàn đủ tư cách để thế chỗ của ta.”
“Thiên hạ thối nát, ta không khởi binh, những kẻ phản quân đang ngày càng lớn mạnh sớm muộn gì cũng có ngày san bằng Yến quốc.”
“Mà khởi binh, đồng nghĩa với chấp nhận gian khổ khốn khó. Ta cần một người đủ mạnh để thừa kế, thậm chí mạnh mẽ hơn ta, người thừa kế có thể đối phó tốt với mọi gian lao.”
Yến Vương lắc đầu: “Nhưng nó…”
“Vương gia, xin ngài nén bi thương.” Văn sĩ áo xanh nói.
“Hiểm nguy có thể rèn người, nhưng ngược lại, nếu không chịu được huấn luyện, sẽ bị tiêu diệt.”
Yến Vương nhẹ nhàng lắc đầu: “Ta sớm đã chuẩn bị xong rồi! Trên con đường tranh giành thiên hạ, chắc chắn rất nhiều người sẽ chết.
“Mau chóng truyền tin cho Đế Đô!”
Yến Vương truyền lệnh: “Gửi thư cho bệ hạ, con của ta chết rồi, bệ hạ nhất định phải cho ta một lời giải thích! Cho toàn bộ Yến quốc một lời giải thích!”
Văn sĩ áo xanh gật đầu: “Rõ.”
“Còn nữa, trong bức thư gửi cho bệ hạ, ngươi cũng nói rằng: Tình hình phương Bắc thối nát, chúng ta đã mất quá nhiều tiền để chống lại loạn quân khắp nơi ở phương Bắc, hiện giờ cần bệ hạ hỗ trợ phí quân sự.”
Yến Vương suy nghĩ rồi nói: “Nếu bệ hạ lại không trợ giúp, Yến quốc có thể không trụ vững được.”
Văn sĩ áo xanh gật đầu: “Rõ.”
“Yến quốc chúng ta cũng nên chính thức mở rộng rồi.”
Yến Vương trầm ngâm nói: “Những năm này, chúng ta đã bí mật xâm chiếm các vùng phụ cận Yến quốc, nhưng còn thiếu rất nhiều lực lượng kiểm soát! Hiện giờ, loạn quân càng ngày càng mạnh mẽ, chúng ta phải chính thức xuất binh tứ phương, nhanh chóng lớn mạnh.”
“Theo luật của đế quốc, nếu không được đế quốc cho phép, chúng ta không thể để đưa đại quân ra phong quốc.”
“Đợi đến khi tin được truyền đến đế quốc, đế quốc sẽ tra hỏi, rồi đưa ra lời giải thích.”
Yến Vương nói: “Yên tâm, ta hiểu rõ Đế Quân, hắn không thể dễ dàng trở mặt với ta. Chỉ cần không công khai dựng thẳng cờ phản quân, ta ít nhất có thể kéo dài một năm nữa! Một năm sau? Không biết tình thế thiên hạ lúc đó sẽ thành dạng gì?”
“Rõ.” Văn sĩ áo xanh cũng phấn chấn.
“Thúc giục các mưu sĩ hoàn thành bản kế hoạch hoàn chỉnh.”
Yến Vương ra lệnh: “Càng nhanh càng tốt!”
“Vương gia, chúng ta đã chuẩn bị từ sớm, đến ngày mai, kế hoạch hoàn chỉnh sẽ được dâng lên cho Vương gia.” Văn sĩ áo xanh nói.
Yến Vương khẽ gật đầu, nhẹ nhàng quay người.
“Thuộc hạ cáo lui.” Văn sĩ áo xanh lập tức cung kính rời đi.
Yến Vương đứng một mình trong thư phòng, im lặng hồi lâu, đột nhiên ông cúi đầu xuống nhìn cuộn giấy nhỏ trong tay, thì thào nói: “Ngươi không thể sống sót ở Đế Đô, làm sao có tư cách tranh đoạt thiên hạ?”
….
….
Thế giới Huyết Vũ, Đế Đô.
Tại một tửu lâu trông có vẻ bình thường nhưng lại rất đông khách, Hứa Cảnh Minh bước lên tầng hai, sau đó lớn tiếng gọi một vài món ăn.
“Khâu Đồng muội quả thực là một người sành ăn, những địa điểm mà muội ấy giới thiệu chắc chắn sẽ không tệ.”
Hứa Cảnh Minh đang ăn món cá vừa được bê lên, thịt cá tươi non đến mức trượt miệng, mùi thơm của gia vị cũng khiến hắn có chút say mê.
“Ta ở Đế Đô đã lâu như vậy rồi, nhưng nói về cách làm cá, nơi này phải gọi là đứng đầu.” Hứa Cảnh Minh khen ngợi, thoải mái thưởng thức món ăn.
Một đĩa bánh ngọt lớn, Hứa Cảnh Minh cắn một miếng.
Rượu hoa quả thơm phức, Hứa Cảnh Minh cũng uống rất ngon.
“Nghe nói chưa? Đại quân của Đế Quốc ở Tây Vực chiến bại rồi! Đại quân chủ lực có 500.000 binh sĩ, tất cả đều là cao thủ nhập lưu, vậy mà lại bị đánh bại hoàn toàn ở trận chiến này… Bọn họ bị thiết kỵ đại quân của Ngụy Vương ở Tây Vực truy sát mấy trăm dặm, toàn bộ đội hình hoàn toàn bị đánh tan tành.”
“Có tin truyền ra từ trong cung, bệ hạ vừa mới tống giam mấy vị quan viên ngay tại chỗ! Chủ soái đại quân Tây Vực thuộc gia tộc Mông Tư, nguyên một gia tộc bị bắt hết đi, tống cả vào thiên lao!”
“Đúng vậy, tiếng khóc của Mông gia vang vọng khắp thành Bắc, ngay cả đứa
bé cũng không được tha, Mông gia hoàn toàn kết thúc rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận