Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ

Chương 127: Lên đài (2)

Nam khách mời mỉm cười tủm tỉm, sau đó nhìn về phía Hứa Cảnh Minh, “Tôi muốn hỏi đội trưởng của chiến đội Lê Mộc một chút. Hứa Cảnh Minh, cậu đồng ý với lời nói của Vương Di chứ? Những đội ngũ từng ngỏ lời mời Vương Di, bao gồm Trương Thanh của chiến đội Tiên Tư, và Thiết Liên Vân của chiến đội Kim Bằng, tất cả bọn họ đều là những tuyển thủ lợi hại.”
Nữ khách mời ở một bên cũng truy hỏi tới cùng: “Lê Miểu Miểu cũng đã nhắc tới trận chung kết của giải đấu cúp Hoả Chủng. Đội trưởng, cậu thấy thế nào?”
Hứa Cảnh Minh hơi hơi mỉm cười: “Chúng tôi cũng chỉ là buông lời hù dọa một chút thôi, chúng tôi không mạnh như vậy!”
Năm thành viên còn lại của đội đều bật cười khanh khách.
“Chiến đội Thiên Phàm, các bạn có lòng tin đánh bại chiến đội Lê Mộc không?”
Nam khách mời lập tức nhìn về phía đối diện.
“Lòng tin chiến thắng thì không có.”
Đội trưởng Hách Phàm khẽ cười, ánh mắt đột nhiên trở nên sắc bén, sau đó nghiêm túc nói ra: “Nhưng nếu bọn họ muốn chiến thắng? Chắc cũng phải vỡ nát mấy chiếc răng đấy!”
Những đội viên còn lại đang ngồi bên cạnh đều tràn đầy chiến ý.
Xét theo nhiều nguồn thông tin phán đoán, chênh lệch thực lực giữa hai bên rất rõ ràng. Chính vì vậy, chiến đội Thiên Phàm lại càng mang theo tâm lý liều mạng để chiến đấu, cho dù có bị diệt toàn đội, cũng phải liều mạng kéo theo hai ba thành viên đội đối phương.
“Các vị khán giả, trận chiến thứ mười một của vòng đấu thứ nhất tại giải đấu cúp Hoả Chủng, chiến đội Lê Mộc đấu với chiến đội Thiên Phàm, chính thức bắt đầu.”
Người dẫn chương trình Lưu Hâm nhìn không gian chiến đấu hiện ra đằng sau: “Bản đồ chiến đấu chính là bản đồ Sơn Lâm.”
……
……
Rừng núi sau cơn mưa, dọc đường đầy rẫy nhừng vũng bùn lầy lội.
Năm người Hứa Cảnh Minh và năm người chiến đội Thiên Phàm rơi xuống cùng một lúc. Có người xuất hiện trên mặt đất, có vài người ở trên cây, có vài người dứt khoát rơi ở sườn núi, nhưng tất cả đều toạ lạc trong phạm vi một km.
“Trước tiên hãy tập hợp về phía Vương Di.”
Hứa Cảnh Minh xuất hiện ở vị trí sườn núi, hắn lúc này đang chạy như bay trên núi, đồng thời chỉ huy các thành viên thông qua kênh truyền âm của đội.
“Dựa theo quy tắc của cuộc so tài.”
Hành Phương nói vào bên trong hội thoại của đội: “Mỗi một vòng kết thúc, hệ thống sẽ dựa theo biểu hiện thực chiến để xếp hạng chiến lực của đội thắng cuộc! Ngoại trừ đội của Liễu Hải và đội của Lôi Vân Phóng cố định ở hạng 1 và hạng 2. Những đội khác sẽ có số thứ tự mới căn cứ vào biểu hiện thực chiến.”
“Vòng thứ hai có 16 đội, đến lúc đó hạng 1 sẽ đối đầu với hạng 16, hạng 2 đối đầu với hạng 15.”
Hành Phương nói: “Thứ tự ban đầu của chúng ta là vì tránh né đội ngũ của hai vị tiền bối, đồng thời cũng có thêm nhiều cơ hội tốt để mài giũa kinh nghiệm! Nếu đội chúng ta có thể có thêm một vị cao thủ cấp 3 thì mới có thể ngang cơ khi chiến đấu với hai vị tiền bối đó.”
Dương Thanh Thước nói: “Chiến lực của đội ngũ sẽ được tính toán dựa vào biểu hiện thực lực của từng đội viên trong lúc thi đấu. Cho dù chúng ta có muốn che giấu thực lực, thì cũng không thể che giấu quá nhiều… Bởi vì vhe giấu quá nhiều, khả năng cao sẽ bị xếp đến hạng 15, hạng 16.”
“Mọi người cứ phát huy như đi bình thường đi, tốt nhất là có thể đột phá cực hạn, đạt tới cấp 3 ngay trong lúc chiến đấu.”
Hứa Cảnh Minh nói trong kênh truyền âm của đội: “Còn tôi sẽ xem xét tình hình để ra tay.”
“Được.”
Các đội viên đều trở nên vô cùng nghiêm túc. Hầu hết các cao thủ đứng đầu cả nước hiện nay đều đang bị mắc kẹt ở giới hạn thắt nút cổ chai, mỗi một người đều khao khát đột phá được giới hạn đó, để có thể nâng cao kỹ năng chiến đấu và trình độ của phương pháp tiến hóa.
“Lên!”
Tại chiến đội Thiên Phàm, Hách Phàm giắt song bội đao bên hông, vừa hô to vừa tiên phong xông lên phía trước với khí thế vô cùng hung bạo.
“Đúng vậy.”
Bốn thành viên còn lại cũng đi theo đội trưởng, tất cả đều cùng nhau xông lên.
Toàn bộ chiến đội Thiên Phàm không có một người nào là Thần Tiễn Thủ, cho nên bọn họ dùng chiến thuật liều lĩnh cùng nhau.
Cùng lúc đó, Hứa Cảnh Minh, Lưu Xung Viễn, Hành Phương, Dương Thanh Thước đã sớm thiết lập vòng vây bảo vệ xung quanh Vương Di.
“Dù sao thì Hách Phàm cũng là người từng lọt vào top 8 cuộc thi Võ Thuật thế giới của thế hệ trước đây, cho nên chúng ta không thể coi thường thực lực của hắn. Hơn nữa, những người hắn mời vào đội cũng không có ai là hạng tay mơ nghiệp dư.”
Hứa Cảnh Minh nói bên trong đội: “Chủ yếu dựa vào ba người các ngươi ngăn cản.”
“Cứ giao cho chúng tôi.”
Hành Phương, Dương Thanh Thước, Lưu Xung Viễn, ba người bọn họ cũng dâng trào mười phần chiến ý.
Vèo!
Một mũi tên đột ngột vút lên không trung, vừa nhanh lại mãnh liệt, hai bên chính thức giao chiến.
“Vèo.”
Người đàn ông trung niên Hách Phàm phủi tay một cái, một vệt sáng bắn ra, một tiếng “bịch” vang lên, vũ khí của hắn đã va chạm mũi tên.
“Kỹ thuật ám khí lợi hại thật .”
Hứa Cảnh Minh thấy thế, không nhị được mà khen ngợi trong lòng. Tuy thực lực của những tuyển thủ thế hệ trước này tương đối bình thường, nhưng bọn họ vẫn chuyên cần luyện tập không ngừng nghỉ cho dù đã giải nghệ, cho nên kỹ thuật chiến đấu đều có chút quỷ dị.
“Xông lên.”
Hách Phàm vọt tới phía trước, hắn dẫn theo bốn đồng đội chạy thẳng đến vị trí Vương Di.
Diện tích bản đồ Sơn Lâm cũng chỉ có phạm vi một km, đám người Hách Phàm đã sớm xác định đại khái vị trí và phương hướng di chuyển của chiến đội Lê Mộc. Sau khi chạy như bay với tốc độ hơn 100m trong vài giây, bọn học đã thể nhìn thấy Hứa Cảnh Minh và đám người Hành Phương.
“Ném!”
Người trung niên Hách Phàm ra lệnh.
Bốn đồng đội viên đột nhiên đồng loạt ném ra phi phủ(rìu bay) từ phía sau, hơn mười chuôi phi phủ lao về phía bốn người Hứa Cảnh Minh chỉ trong chớp mắt. Từng thanh phi phủ xé không khí mà tới, bóng dáng cũng trở nên mơ hồ trong tầm mắt của mọi người, mỗi một thanh đều mang theo tốc độ hơn trăm mét mỗi giây, trong nháy mắt đã phi đến trước mặt bốn người Hứa Cảnh Minh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận