Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ

Chương 1338: (Phần 11) Nửa bước cảnh giới thứ ba (1)

Trong số ba loại truyền thừa đã nhận được ở toà thành Vũ Hỏa, đối với “Tru Diệt Cửu Sách” và “Hư Uyên” thuộc con đường Tâm Giới, Hứa Cảnh Minh lĩnh hội rất thuận lợi, tiến bộ cũng rất nhanh chóng, nhưng đối với “Tinh Uyên Bút Ký” thiên về phương diện thân thể, hắn lại tu luyện vô cùng khó khăn.
“Trong những năm nay, mình tập trung tu luyện con đường Tâm Giới, cũng có tích lũy sâu nhất ở phương diện này. Tuy nhiên, mình lại không có tích lũy gì về phương diện nhục thân, hơn nữa còn tu luyện với tiến độ chậm rãi bình thường” Hứa Cảnh Minh cũng không dễ dàng từ bỏ.
“Trong số ba phân nhánh thuộc con đường Tâm giới mà bản thân am hiểu nhất, đối với Ngọn Lửa Hồng Liên, mình đã sớm đạt tới cảnh giới Cửu Diệp Hắc Liên, nhưng lại không thể đột phá một tầng cuối cùng. Dựa theo miêu tả tong truyền thừa, mình bắt buộc phải đi đến Thâm Uyên, cẩn thận quan sát Hồng Liên Thâm Uyên chân chính, thì mới có thể lý giải hoa văn Hồng Liên Thâm Uyên” Hứa Cảnh Minh suy tư.
“Đối với phương diện huyễn cảnh, mình quả thực có thiên phú rất cao. Hứa Cảnh Minh cũng phải tự bội phục bản thân.
Năm đó, khi vừa mới đột phá cảnh giới Vĩnh Hằng, hắn chỉ dựa vào pháp môn rất phổ thông là “Tâm Giới Tam Tuyến” cùng với những chỉ dẫn phương diện huyễn cảnh trong “Bát Phương Đồ”, là đã có thể vây khốn Ngu Phương Đà trong thế giới huyễn tưởng suốt một khoảng thời gian nhất định.
“Truyền thừa “Hư Uyên” có nội dung trọng tâm chính là cách thức xây dựng một Thâm Uyên hư ảo, vậy nên cũng được tính là thuộc về phương diện huyễn cảnh.
“Sau khi nhận được truyền thừa “Hư Uyên”, mình có nhiều tiến bộ vượt bậc trong phương diện huyễn cảnh, gần như đã đạt đến trình độ nửa bước cảnh giới thứ ba. Mình tin rằng, bản thân chỉ cần tích lũy thêm vài năm tháng nữa, thì nhất định sẽ dễ dàng đột phá.” Hứa Cảnh Minh rất có tự tin.
“Trái lại, binh khí tâm linh…” Hứa Cảnh Minh khẽ nhíu mày: “Dựa theo chiêu thức thương pháp trong tờ giấy màu bạc kia cùng với sự trợ giúp của “Tru Diệt Cửu Sách”, tích lũy về binh khí tâm linh của mình là thâm hậu nhất, nhưng vì sao mình lại không thể đột phá?”
Hắn luôn cảm thấy rất gần, nhưng lại không cách nào chạm đến, đã hơn vạn năm hơn vẫn như thế.
Hứa Cảnh Minh bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phương xa, nương theo nhân quả để quan sát người nhà của mình.
Bên trong một chiếc phi thuyền vũ trụ.
Tại một khoang thuyền có tấm kính trong suốt cực lớn, có thể rõ tinh vân lộng lẫy bên ngoài, mẹ Hứa ngồi trước bàn vẽ, vừa quan sát tinh vân, vừa cẩn thận vẽ lại.
Hứa Cảnh Minh lặng lẽ xuất hiện trong khoang thuyền, đứng sang một bên, nhìn mẹ hắn vẽ tranh.
Mẹ hắn đã được tấn thăng đến cực hạn của sinh mệnh Đê Duy thông qua ngoại lực, hiển nhiên sở hữu năng lực quan sát hay tư duy đạt tới trình độ cấp mười, hơn nữa còn rèn luyện tài nghệ hội họa theo năm tháng dài lâu, vậy nên có thể vẽ ra một bức họa khiến cho Hứa Cảnh Minh nhìn vào cũng có chút kinh ngạc cảm thán. “Thật đẹp” Hứa Cảnh Minh nhìn nó.
Hứa Cảnh Minh đã thấy qua tinh vân trong hiện thực vô số lần, nhưng tinh vân trong bức hoạ của mẹ Hứa lại có vẻ đẹp gây chấn động lòng người.
Mẹ Hứa đang chuyên tâm vẽ tranh, thỉnh thoảng ngẩng đầu quan sát, thỉnh thoảng lại cúi đầu nghiêm túc gảy mực. Hơn một giờ sau đó, bà mới tạm vừa lòng mà dừng bút.
Lúc này, Hứa Cảnh Minh mới bộc phát khí tức.
“Hả?” Mẹ Hứa quay đầu lại nhìn, kinh ngạc cười nói: “Thằng nhóc này, ngươi đã đến đây bao lâu rồi?”
“Một tiếng rưỡi” Hứa Cảnh Minh mỉm cười nói.
“Nột người bận rộn như ngươi cần phải biết quý trọng thời gian, tại sao lại nhìn mẹ mình vẽ tranh cả một tiếng rưỡi chứ?” Mẹ Hứa nhìn thấy con trai, cười tươi đến mức đôi mắt cũng híp lại.
Hứa Cảnh Minh khen ngợi: “Cho dù đã từng thấy qua nhiều tác phẩm hội họa, nhưng bức hoạ này của mẹ là bức tranh đẹp nhất mà ta từng thấy”
“Đừng nịnh nọt nữa. Mẹ Hứa mỉm cười, nhìn ra phong cảnh ngoài cửa sổ.
Phi thuyền vũ trụ bình thường đều được lắp đặt chất liệu với khả năng mô phỏng đỉnh cao! Còn mẹ Hứa lại cải tạo phi thuyền vũ trụ bằng chất liệu hoàn toàn trong suốt, từ đó có thể quan sát cảnh sắc thế giới bên ngoài rõ ràng hơn.
“Mẹ, không phải mẹ trước đây vẫn luôn ở trong mạng thế giới ảo sao? Sao bây giờ lại bắt đầu vẽ tranh ở ngoài hiện thực?” Hứa Cảnh Minh hỏi.
“Åo suy cho cùng vẫn là ảo, không giống với hiện thực. Mẹ Hứa nói.
Hứa Cảnh Minh giật mình: “Mẹ có thể phân biệt được sự khác biệt giữa mạng thế giới ảo và thế giới bên ngoài sao?”
Nhờ vào truyền thừa thuộc con đường Khoa Học, tộc đàn nhân loại đã kiến tạo ra mạng thế giới ảo với mức độ mô phỏng vô cùng cao! Chỉ tính riêng cảnh sắc, thì ngay cả sinh mệnh Bản Nguyên cấp mười cũng nhìn không ra sự khác nhau giữa giả lập và hiện thực.
“Mẹ ngươi cũng đã vẽ vời cả đời này rồi. Mẹ Hứa cười nói: “Trong mấy năm đầu, ta vẫn chuyên chú hội hoạ trong mạng thế giới ảo, nhưng sau đó dần dần phát hiện cảnh sắc trong mạng thế giới ảo…. có chút khiếm khuyết linh hồn”
“Khiếm khuyết linh hồn?” Hứa Cảnh Minh như có chút suy tư.
“Tác phẩm có linh hồn, sẽ mang lại hiệu quả thị giác khác biệt” Mẹ Hứa nhìn tác phẩm hội họa của mình: “Tài nghệ của ta còn kém, cho dù muốn cố gắng vẽ ra linh hồn, nhưng vẫn còn thiếu sót rất nhiều Hứa Cảnh Minh không hiểu được linh hồn trong ánh mắt của một họa sĩ như mẹ là dạng linh hồn gì. Nhưng đó rõ ràng không phải “ý chí tâm linh” thuộc con đường Tâm Giới, bởi vì phong cảnh trong hiện thực không phải sinh linh, cũng không có ý chí tâm linh.
1091 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận