Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ

Chương 195: (Phần 2) Huyền thoại trong vũ trụ loài người (2)

“Tốc độ ánh sáng?”
Người đàn ông mặc giáp thở dài: “Thương pháp có thể tới mức độ này, cậu sẽ trở thành huyền thoại trong vũ trụ liên minh nhân loại.”
“Huyền thoại?”
Hiên gật đầu.
“Tôi còn phải cảm ơn cậu vì đã hạ thủ lưu tình.”
Người đàn ông mặc giáp mỉm cười: “Nếu cậu không kiềm chế sức mạnh của mình vào giây phút mấu chốt, có lẽ tôi đã bị chôn vùi trong không gian này rồi.”
“Anh sẵn sàng đấu trận này với tôi, tôi đã rất cảm kích, làm sao tôi có thể giết chết anh được.”
Hiên nói.
“Thương pháp của cậu đã đạt tới tốc độ ánh sáng, là huyền thoại của loài người trong vũ trụ. Liên minh nhân loại trong vũ trụ nhất định sẽ mời cậu ghi lại dấu ấn tinh thần của trận chiến này trên mạng thế giới ảo, để các thế hệ sau có thể lĩnh hội.”
Người đàn ông lực lưỡng mặc giáp nói.
“Vậy giờ ta lưu lại dấu ấn tinh thần đi.”
Hiên nói.
Lúc này, ý thức của Hứa Cảnh Minh bắt đầu tách ra khỏi cơ thể Hiên, Hiên quay đầu nhìn về phía Hứa Cảnh Minh: “Nếu ai có thương pháp có khả năng đạt tới tốc độ ánh sáng, đồng thời còn tự hoàn thiện bản thân, đều sẽ có thể bước vào cảnh giới cao nhất.”
Những lời này dường như là gửi cho người đàn ông lực lưỡng mặc áo giáp, cũng dường như là gửi cho Hứa Cảnh Minh.
Tiếp theo là sự sụp đổ của toàn thế giới.
Hiên, người đàn ông trong bộ giáp, vũ trụ và không gian vô tận đều sụp đổ, ý thức của Hứa Cảnh Minh bị đẩy ra.
...
Hứa Cảnh Minh mở mắt ra, thấy mình đang ở trong khối cầu cực lớn, cửa khối cầu đã mở ra, Hứa Cảnh Minh đi tới cửa bước xuống dưới cầu thang. Sau khi bước xuống, cầu thang rút lại và cánh cửa của khối cầu cũng đóng lại.
“Két.”
Cửa trước mở ra, cục trưởng Chu bước vào.
“Cậu thấy thế nào?”
Cục trưởng Chu nhìn Hứa Cảnh Minh đầy mong đợi, ông chỉ có một số thông tin tình báo, ông cũng không biết quá nhiều về các cao thủ trong truyền thuyết vũ trụ.
“Tôi cần phải trở về.”
Hứa Cảnh Minh có chút hốt hoảng nói: “Đừng để bất kỳ ai quấy rầy tôi, ông phải tìm hiểu kỹ.”
Lần dung nhập này có nhiều thứ xảy ra cần hắn phân tích kỹ càng.
“Được rồi, tôi sẽ đưa cậu trở về ngay.”
Cục trưởng Chu gật đầu: “Lần này cậu đã dung nhập hơn một ngày, chắc là đói rồi. Trên đường trở về tranh thủ ăn chút gì đó.”
...
Chỉ trong chốc lát, chiếc máy bay lớn đã trực tiếp bay tới phía trên nhà của Hứa Cảnh Minh ở thành phố Minh Nguyệt, cầu thang hạ xuống dẫn thẳng đến trong sân.
“Cảnh Minh đã về?”
Lê Miểu Miểu ngay lập tức chạy ra sân, nhìn thấy Hứa Cảnh Minh đang đi xuống cầu thang.
Máy bay lớn rút cầu thang, đóng cửa rồi bay đi.
“Cảnh Minh.”
Lê Miểu Miểu ngay lập tức bước tới hỏi: “Anh có đói không?”
“Anh vừa mới ăn trên máy bay.”
Hứa Cảnh Minh nhìn bạn gái, cố gượng cười.
“Anh sao vậy?”
Lê Miểu Miểu cảm thấy trạng thái của bạn trai không ổn, tinh thần hắn đang không ổn định, không tập trung nói chuyện.
“Giờ anh phải đi vào thế giới ảo, Miểu Miểu, từ nay em không phải để ý đến anh, cũng không cần phải lo lắng cho anh. Anh rất khỏe! Đói quá anh sẽ tự mình tỉnh dậy.”
Hứa Cảnh Minh nói một tiếng, trực tiếp đi lên phòng.
“Đi thành phố Tân Hải hơn một ngày, vừa về đến nhà đã đi vào thế giới ảo? Còn bảo mình để anh ấy ở một mình?”
Lê Miểu Miểu có chút hoang mang, cũng có chút suy đoán.
Rốt cuộc, lần này Hứa Cảnh Minh được lão Chu tự mình đón đi, hẳn là việc quốc gia đại sự.
Lúc này, Cảnh Minh đã đội mũ trò chơi ảo, tiến vào trong thế giới ảo.
Không gian cá nhân, sân võ.
“Dựng cảnh.”
Hứa Cảnh Minh đổi bối cảnh võ lâm, dựng lên cảnh rừng núi tươi tốt, có một đoạn đỉnh núi dựng đứng, đỉnh núi bị chém ra nhẵn nhụi. Vì khung cảnh của Hứa Cảnh Minh dựng quá lớn, thế giới ảo còn thu phí, đương nhiên Hứa Cảnh Minh cũng không quan tâm, hắn thanh toán ngay lập tức.
Khung cảnh hoàn toàn được mô phỏng dựa theo hành tinh lúc hắn dung nhập với Hiên.
Hứa Cảnh Minh ngồi dưới đất, để cho trạng thái tinh thần của hắn giống với ‘Hiên’ trong trí nhớ. Hắn phải nắm bắt thời gian để lĩnh hội, lĩnh ngộ! Vì trí nhớ của con người sẽ phai dần đi theo thời gian.
Hoàn cảnh quen thuộc càng làm cho ký ức lúc dung nhập rõ ràng hơn, Hứa Cảnh Minh vươn tay gõ nhẹ một cái, chọn ghi lại toàn bộ quá trình.
“Thương.”
Hứa Cảnh Minh đứng dậy, khẽ vươn tay, trong tay xuất hiện một cây ngân thương, đây cũng là bắt chước theo vũ khí của ‘Hiên’, một cây ngân thương dài ba mét hai, toàn thân đen tuyền.
“Hợp lại.”
Hai tay cầm ngân thương, Hứa Cảnh Minh khẽ cau mày: “Mình thấp hơn Hiên một chút, cũng không giỏi khống chế sức mạnh như hắn. Đối với mình, ngân thương ba mét hai vẫn hơi dài một chút. Ngắn lại một chút!”
Ngọn thương bắt đầu ngắn dần, Hứa Cảnh Minh cũng đang thử dần, cuối cùng dừng lại ở độ dài hai mét tám sáu.
Độ dài này đem lại cảm giác giống hệt với cảm giác Hiên cầm thương trong ký ức.
Bởi vì Hứa Cảnh Minh từng dung nhập, cho nên hắn biết rõ những tinh túy bên trong bộ thương pháp này, hắn cũng bắt đầu luyện từng chiêu, cũng có vẻ bình tĩnh, tốc độ không nhanh nhưng đang từ từ lấy đà.
Sau khi luyện tập ba lần, Hứa Cảnh Minh dừng lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận