Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ

Chương 152: Cầm thương giết địch (2)

“Ầm!”
Phương Ngu vừa cản trở được đòn đâm thương, Hứa Cảnh Minh đã thực hiện bộ pháp dưới chân, cây ngân thương quay ngược trở lại, đòn ra thương vô cùng mạnh mẽ. Với tốc độ kinh hoàng, cán thương tạo thành hình vòng cung, lưỡi thương như một cái rìu, mũi thương đâm thẳng xuống!
“Keng!”
Phá thành kích của thương quá mạnh, khiến cơ thể của Phương Ngu phải lùi lại một bước.
Dù đòn đâm thương mạnh đến đâu, nhưng dù sao Phương Ngu cũng là thiên tài vô song có mức độ tương thích với phương pháp tiến hoá đạt đến 103%, ưu thế thể chất rất lớn, vậy mà hắn ta vẫn bị áp chế. Chuyện này chỉ có thể là do kỹ năng phát lực của Hứa Cảnh Minh quá mạnh.
Ngay cả khi thể lực ở mức trung bình, hắn vẫn có thể bộc phát sức mạnh với tốc độ kinh hoàng.
“Phù.” “Bùm.” “Vèo.” “Rẹt!” “Vù!”
Chiêu này nối tiếp chiêu kia, phát ra những âm thanh xé vào trong không khí.
Nếu không phải là một chiêu xuyên thẳng, thì lại là một cú đâm bạo liệt, hoặc là một chiêu đột kích bất ngờ… Nhưng tất cả đều có một điểm chung là liên tục, không dừng lại, hết chiêu này lại đến chiêu khác! Hứa Cảnh Minh thi triển bộ pháp, tận dụng lực phản của mỗi lần va chạm binh khí, tung ra hết thương này đến thương khác!
Đây mới chính là lối sử dụng thương pháp quen thuộc của Hứa Cảnh Minh.
Sau khi bị gãy chân, hắn đã tham gia cuộc thi võ thuật thế giới lần thứ hai. Từ trước đến nay, hắn nổi tiếng với cách ra đòn vô cùng mạnh mẽ, nhưng đó là do chân bị thương, bộ pháp quá yếu nên không còn cách nào khác ngoài việc chiến đấu.
Bộ pháp quyết định một nửa độ mạnh yếu của thực lực, đây không phải lời nói dối.
“Sảng khoái, sảng khoái lắm.”
Hứa Cảnh Minh vô cùng vui vẻ, diện tích một trăm mét xung quanh giống như một địa bàn khổng lồ của hắn, và hắn kiểm soát chặt chẽ từng mảnh đất. Thông qua sự kiểm soát không gian, Phương Ngu dường như bị mắc kẹt trong một nhà tù, không tài nào thoát ra nổi.
Hắn muốn gần liền gần, muốn xa liền xa! Phương Ngu hoàn toàn rơi vào thế hạ phong, hoàn toàn không thể uy hiếp được Hứa Cảnh Minh.
Đây cũng chính là lý do Hứa Cảnh Minh luôn chọn giáp hạng nhẹ, hắn luôn coi trọng bộ pháp hơn những thứ khác.
Trên khán đài của phòng phát sóng trực tiếp, sắc mặt các thành viên của chiến đội Ô Lăng đều trở nên nghiêm trọng.
“Tiểu Phương Ngu gặp rắc rối rồi.”
Liễu Tiến Phong cau mày nhìn: “Bộ pháp của Hứa Cảnh Minh có lợi thế quá lớn, cậu ta hoàn toàn làm chủ ưu thế về không gian. Cậu ta muốn đánh thì đánh, muốn đi thì đi, quyền chủ động giờ hoàn toàn nằm trong tay Hứa Cảnh Minh.”
“Kích pháp của Ngu Nhi là đánh vào chỗ hiểm và liên tục, chắc chắn không thể dễ dàng bị công phá như vậy được.”
Cha của Phương Ngu không nhịn được nói.
“Vô dụng thôi, Thương pháp của Hứa Cảnh Minh nổi tiếng về tốc độ nhanh như gió.”
Liễu Tiến Phong nói: “Vì tốc độ quá nhanh nên bất kỳ chiêu thức liên hoàn nào của đối phương cũng trở nên vô dụng. Bởi vì hắn sẽ không cho mình cơ hội để giằng co, thậm chí đâm chết ngươi ngay lập tức. Nếu anh chống đỡ được thì sống, không chống đỡ được thì chết!”
“Hứa Cảnh Minh nổi tiếng nhất về Vô Ảnh Thước, chỉ là cảm giác uy hiếp trước đây không lớn như vậy.”
“Khi đó, Hứa Cảnh Minh vẫn chưa đột pháp đến tầng thứ ba.”
“Thân thể là phương pháp tiến hoá cao cấp, thương pháp đạt tới Vô Ảnh Thức tầng thứ ba, nhất định phải đáng sợ hơn rất nhiều.”
Vẻ mặt của một vài người trong số họ đều trở nên nghiêm trọng, tất cả đều nhận ra tình hình bây giờ không ổn lắm.


Phương Ngu, người trực tiếp đấu với Hứa Cảnh Minh nên là người cảm nhận được rõ nhất.
“Khó chịu quá.”
Phương Ngu đau đớn, cảm giác mình là một con bọ bị lọt vào một tấm mạng nhện dưới sự điều khiển của Hứa Cảnh Minh, muốn xông ra nhưng không được, muốn trốn cũng không xong.
Hắn mặc trọng giáp, tay cầm cây kích lớn, nhưng hành động vô cùng vụng về.
“Bộ pháp, nếu như bộ pháp của mình đột phá đến tầng thứ ba, thì với thể lực của mình, anh ta sẽ không thể áp chế được mình.”
Phương Ngu vô cùng đau đớn mà không thể làm gì được, bộ pháp của hắn vẫn chưa đạt đến cảnh giới đó.
Phương Nguchỉ biết cố hết sức dùng cây kích lớn để đỡ những đòn liên tiếp của Hứa Cảnh Minh.
Hứa Cảnh Minh liên tục ra chiêu, sự phối hợp giữa bộ pháp và thương pháp ngày càng trở nên hoàn hảo, nhịp nhàng. Đòn tấn công cũng trở nên sảng khoái hơn bao giờ hết.
“Bang.”
Chỉ với một cú đâm thương, Phá Thành Kích của Phương Ngu đột nhiên chấn động. Cùng với đó, hai tay cầm cây ngân thương của Hứa Cảnh Minh đột nhiên trở nên mơ hồ.
Vù vù!
Cây ngân thương cũng trở nên mơ hồ, trở lại vị trí ban đầu như thể chưa từng di chuyển.
Thương Pháp, Vô Ảnh Thước!
Hứa Cảnh Minh nhìn phía đối diện, Phương Ngu đang cầm Phá Thành Kích, cổ họng anh ta đã thủng mất một lỗ, thân thể bắt đầu mờ đi. Phương Ngu nhìn chằm chằm Hứa Cảnh Minh, trong lòng suy nghĩ, hắn nhất định phải nhớ kỹ đối thủ này.
Trong trận chiến này, hắn đã bị đánh bại một cách thảm hại.
Khi Phương Ngu hóa thành hư vô rồi biến mất khỏi chiến trường, trên mặt Hứa Cảnh Minh cũng lộ ra một nụ cười. Hắn quay đầu nhìn Hành Phương và Dương Thanh Thước ở đằng xa, cười nói: “Thắng rồi!”
“Anh Hứa, giỏi quá đi mất.”
Dương Thanh Thước nhảy cẫng lên.
“Lão Hứa, trâu, quá trâu!”
Hành Phương cười lớn.
Trong tiếng cười vui, Hứa Cảnh Minh, Hành Phương và Dương Thanh Thước cũng hóa thành hư vô, toàn bộ bản đồ chiến trường cũng sụp đổ.
Chiến đội Lê Mộc giành chiến thắng, trở thành một trong bốn đội mạnh nhất!
============
Tiểu nữ cầu Nguyệt Phiếu, cầu Donate :”>
Bạn cần đăng nhập để bình luận