Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ

Chương 924: (Phần 8) Không chừa lối thoát (1)

Thi Khô nhìn vào quân chủ Mạt Hữu.
“Mạt Hữu, đi theo ta.” Thi Khô ra lệnh.
“Vâng.” Quan chủ Mạt Hữu vừa được phục sinh cung kính đáp lời.
Hai người rời khỏi đây rất nhanh.
“Ta nghe nói Mạt Hữu đã làm mất đôi mắt kia rồi.”
“Không có đôi mắt đó, thì hắn ta cũng không đáng nhắc tới, lãnh địa của hắn ắt hẳn sẽ bị chia cắt nhanh thôi.”
Những quân chủ và lãnh chúa thảo luận xôn xao về Mạt Hữu, sau đó cũng vội vàng rời đi.
……..
Thi Khô dẫn Mạt Hữu đi tản bộ trên một hành tinh có sự sống.
“Ngươi bị mất khống chế, rơi vào quá trình đồng hóa Cao Duy, thì có thể quay về lãnh địa của Ngục Tộc, chủ động tự sát để giữ gìn đôi mắt trong cơ thể.”
Thi Khô nói: “Nhưng ngươi lại cướp bóc điên cuồng, khiến Nhân tộc không ngừng gia tăng cường độ chặn đánh, bao vây ngươi! Ngươi đang cầu xin được chết à?”
“Vâng.” Mạt Hữu nói.
“Ngươi rốt cuộc đang suy tính điều gì?” Thi Khô nhìn hắn ta.
“Hoặc là đột phá, hoặc là bỏ mạng trong lúc điên cuồng.” Mạt Hữu cung kính nói: “Nếu đôi mắt đó rơi vào tay Nhân tộc, thế thì ta đây mãi mãi không chạm vào nó nữa.”
“Ta không muốn chừa lối thoát cho bản thân, muốn cắt đứt con đường này một cách triệt để.”
Mạt Hữu nhìn Thi Khô: “Chỉ bằng cách từ bỏ đôi mắt này, không bị ảnh hưởng bởi nó, thì ta mới có thể thăng cấp lên Truyền Thuyết Vũ Trụ với sự tỉnh táo tuyệt đối.”
Thi Khô gật đầu: “Nhưng làm như thế, thì ngươi sẽ bị đẩy ra khỏi top 500 quân chủ mạnh nhất trong Ngục tộc.”
“Ta hy vọng có thể đổi lấy “Tấm Da Ác Mộng” bằng số công lao còn lại.”
Mạt Hữu nói: “Trước đó, ta không dám tiếp xúc Tấm Da Ác Mộng, sợ nó ảnh hưởng tới Đôi Mắt Ác Mộng, nhưng bây giờ ta muốn quan sát nó thật kỹ.”
“Tấm Da Ác Mộng chỉ là một mảnh da thôi, lực lượng Ác Mộng trong đó rất yếu, không bằng một phần nghìn của Đôi Mắt Ác Mộng.” Thi Khô nói.
“Ta không cần dung hợp, ta chỉ muốn quan sát nó mỗi ngày.” Mạt Hữu nói.
Thi Khô nhìn hắn ta rồi gật đầu: “Được, tình thế của Ngục Tộc hiện đang trở nên tồi tệ, chúng ta cũng cần phải sản sinh ra một cường giả Truyền Thuyết Vũ Trụ hoàn toàn mới, và ta quả thực đã đặt rất nhiều niềm tin vào ngươi.”
Nói đến cùng, rất ít tộc nhân trong Ngục Tộc chú trọng vào phương diện tâm linh, vậy nên Thi Khô rất coi trọng những người có lực lượng tâm linh đạt đến cảnh giới Cao Duy.
Trong tình huống Thuỷ tổ và Hoàng của Ngục Tộc thi thoảng mới giáng lâm tại vũ trụ thực, Thi Khô chính là sự tồn tại quyền lực nhất, và cũng là người quản lý thực chất của cả Ngục Tộc.
……..
Quân chủ Mạt Hữu mất đi vật phẩm Cao Duy trong cơ thể, không lọt nổi vào top 500 người mạnh nhất trong Ngục Tộc. Những vị quân chủ, lãnh chúa từng đi theo hắn ta đều đã rời đi để quy phục những quân chủ mạnh hơn.
Hắn ta vốn dĩ sở hữu một vùng lãnh thổ rộng lớn, nhưng cũng nhanh chóng bị cướp đi bằng sạch.
Nhưng quân chủ Mạt Hữu hoàn toàn không quan tâm tới những điều này.
Các ngươi muốn giành thì cứ giành đi.
“Cảm giác bị xem thường khó chịu thật.”
Khi quân chủ Mạt Hữu vẫn còn tuổi thọ dài đằng đẵng, hắn ta vẫn luôn phấn đấu để trở nên mạnh mẽ hơn nữa, đương nhiên cũng phi thường chú trọng tôn nghiêm cường giả.
Còn bây giờ, trong hoàn cảnh sức mạnh bị giảm sút đáng kể, địa vị cũng tụt dốc không phanh, tôn nghiêm bị giẫm đạp hết lần này đến lần khác, quân chủ Mạt Hữu đương nhiên phải chịu đựng đủ loại cảm giác uất ức, nhục nhã, phẫn nộ đang quay cuồng trong lòng
Tuy nhiên, khi đưa ra quyết định ban đầu, hắn đã đoán được tình cảnh này, cũng biết những cảm giác đó sẽ ép buộc bản thân dung hợp với đôi mắt kia một lần nữa, cho nên đã không chừa bất kỳ lối thoát.
“Không có sự ảnh hưởng từ đôi mắt kia, mình sẽ càng tỉnh táo hơn.”
Quân chủ Mạt Hữu ngồi trên ngai vàng, cảm thấy cả thế giới trở nên chân thực hơn bao giờ hết, liền bắt đầu tập trung quan sát Tấm Da Ác Mộng màu xanh đậm trên tay, tìm hiểu về lực lượng Ác Mộng bằng góc độ khác.
“Mình tin rằng bản thân chắc chắn sẽ có thể sở hữu được Ác Mộng thật sự.” Quân chủ Mạt Hữu không quan tâm tới lãnh địa, tôn nghiêm, thậm chí còn dựa vào công lao hiển hách trong quá khứ để sống ẩn mình.
Hắn làm tất cả những điều nằm, nhằm nắm giữ được lực lượng Ác Mộng chân chính.
Hoặc là lẳng lặng chết đi, hoặc là vùng dậy một lần nữa trước khi hoàn toàn lụi tàn.
………
Vực vũ trụ Thiên Mãng.
Hứa Cảnh Minh đang ngồi trong phòng đọc sách, nhìn bóng hình vợ mình trên quang ảnh.
“Miểu Miểu, qua vài ngày nữa, anh sẽ trở về nhà một chuyến.” Hứa Cảnh Minh mỉm cười nói.
“Cảnh Minh, anh cuối cùng cũng về sao?” Lê Miểu Miểu vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ: “Em đã nghe nói rằng người vừa đột phá cấp 10 thì sẽ có ngày nghỉ!”
“Không liên quan nhiều tới ngày nghỉ đâu em.” Hứa Cảnh Minh nói. “Chủ yếu là vì tần suất cướp bóc của Ngục Tộc ở ba vực vũ trụ biên giới đã giảm sút đi rất nhiều, hơn nữa bọn hắn chỉ chủ yếu tổ chức các vụ cướp bóc quy mô vừa và lớn. Sau khi quân chủ Mạt Hữu bỏ mạng, các hoạt động cướp bóc quy mô nhỏ hoàn toàn biến mất, anh không đụng phải vụ nào suốt nửa năm này. Nếu đối với các hoạt động cướp bóc cỡ vừa thì… anh sẽ thường tiếp nhận nhiệm vụ một, hai năm một lần.”
“Và mỗi khi kết thúc một vụ cướp bóc cỡ lớn và vừa, thường sẽ không có vụ cướp lớn nào xuất hiện trong vòng một, hai tháng tới.” Hứa Cảnh Minh nói: “Vậy nên anh có thể về nghỉ ngơi nửa tháng.”
Thật ra, ngay cả khi Ngục tộc tổ chức cướp bóc bất ngờ, thì Hứa Cảnh Minh cũng không mất bao nhiêu thời gian để trở về vực vũ trụ Thiên Mãng từ vực vũ trụ Thợ Săn. Cho dù hắn không kịp thời tham gia đợt chặn giết đầu tiên, cũng có thể xông pha đợt thứ hai và những đợt sau đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận