Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ

Chương 522: (Phần 4) Số dư tài khoản (2)

Trước đó, khi tóm được vị quản gia của Dương phủ, Hứa Cảnh Minh nhận ra tiền trang không an toàn, cho nên đã rút vàng bạc mình gửi ở đó ra.
Có điều, hắn không mang theo người mà chia ra thành nhiều phần rồi đem giấu ở khắp nơi.
“Bọn ta đã bắt được ngươi, có giết ngươi hay không thì phải xem biểu hiện của ngươi.”
Hứa Cảnh Minh đang đeo mặt nạ da người, khuôn mặt đơ cứng không có bất kỳ biểu cảm gì khiến trong lòng Dương Liệu càng sợ hơn.
“Ta chắc chắn sẽ có biểu hiện tốt.”
Dương Liệu nói ngay.
“Đây là giấy và bút.”
Hứa Cảnh Minh lấy giấy và bút chì chuẩn bị sẵn cất trong ngực ra: “Vẽ lại toàn bộ bố cục của Dương phủ rồi nói thật kỹ cho ta biết. Nếu có bất kỳ sai sót nào, ngươi sẽ phải chết.”
“Dạ.”
Dương Liệu lập tức nhận cây bút chì bắt đầu vẽ.
Chỉ cần bản thân sống sót, thì không có gì không thể bán đứng.
Dương Liệu ở trong Dương phủ một thời gian dài, cho nên hắn cực kỳ hiểu rõ bố cục của nhà mình, nhanh chóng phác hoạ đâu ra đấy.
“Vẽ xong rồi.”
Dương Liệu lập tức nói: “Để ta giới thiệu cụ thể, đây là cửa chính, đi từ cửa chính vào là tiền viện rất lớn, sát tường tiền viện là hàng trăm căn phòng của bọn hộ vệ…”
Dương Liệu nói một cách chi tiết.
Nói mất một lúc, hắn mới giới thiệu sơ lược xong xuôi.
Hứa Cảnh Minh lấy trong ngực ra một bản đồ tình báo gấp nhỏ để so sánh: “Ừm, coi như nghe lời, cũng không nói dối.”
Nói rồi, hắn chợt vứt tấm bản đồ tình báo xuống mặt đất.
Dương Liệu xem thử, bản đồ tình báo về Dương phủ của vị đại nhân bí ẩn này còn chi tiết, cặn kẽ hơn cả lời giới thiệu hắn.
“Các cao nhân biết hết rồi à?” Dương Liệu cười lấy lòng, nội tâm muôn phần sợ hãi.
May mắn…
May mà hắn không dám nói láo! Nói láo là chết chắc rồi!
“Câu hỏi tiếp theo cũng tương tự, chỉ cần nói láo một câu, ngươi nhất định phải chết.”
Mặt nạ da người phát ra giọng nói lành lạnh, Hứa Cảnh Minh tiếp tục ném một tờ giấy xuống dưới đất, bên trên có ghi chi chít tên người.
“Dương gia lên kế hoạch phái từng chi đội ngũ rời khỏi Đế Đô, vậy nhị công tử nói cho ta biết, các ngươi có tổng cộng bao nhiêu đội ngũ? Mỗi đội ngũ có những ai? Ngươi cũng phải giới thiệu sơ lược về những người này.”
Hứa Cảnh Minh chỉ vào trang giấy dưới đất: “Bản ghi chép này bao gồm tên tuổi của rất nhiều thành viên trong nội bộ Dương gia, phòng trường hợp nhị công tử không nhớ ra, ngươi cũng có thể dựa vào những cái tên này để trả lời ta.”
Sắc mặt của Dương Liệu trở nên trắng bệch, hắn nói ngay: “Ta chỉ biết một phần! Trong chuyến đi lần này, ta cũng không dám chắc chắn, rốt cuộc có bao nhiêu người Dương gia rời khỏi Đế Đô.”
“Nói hết những gì ngươi biết đi.”
Hứa Cảnh Minh nói: “Căn cứ vào những gì ngươi khai, ta sẽ quyết định có giết ngươi hay không.
“Ta nói, ta nói.”
Dương Liệu nói ngay: “Trước hết là đội ngũ của ta, bao gồm hơn ba mươi người Dương gia, phần lớn là những người thuộc các chi nhỏ trong dòng tộc. Bên cạnh đó, ta còn mang theo hơn hai trăm hộ vệ.”
“Hơn ba mươi người Dương gia là những ai, hơn hai trăm hộ vệ là những người nào?” Hứa Cảnh Minh lạnh lùng truy vấn.
Dương Liệu bị thẩm vấn nửa canh giờ, cả người hoa mắt váng đầu, chỉ có thể nói ra hết tất cả những gì hắn biết.
“Ngươi rốt cuộc cũng chỉ biết ba đội.” Hứa Cảnh Minh lắc đầu.
“Ta phải căn cứ vào nội dung nói chuyện của phụ thân ta với nhóm Tam thúc, cho nên mới biết đến ba đội ngũ này.”
Dương Liệu lập tức nói: “Tất cả những người trong gia tộc Dương gia lẫn hộ vệ, ta biết chuyện gì thì cũng đều đã nói hết rồi.”
“Vậy hỏi ngươi một câu cuối cùng.”
Ánh mắt Hứa Cảnh Minh lạnh lùng: “Vàng ròng Dương gia đổi về giấu đâu cả rồi?”
Dương Liệu ngẩn ra.
“Đây là câu hỏi cuối cùng, trả lời tốt thì ngươi sống. Trả lời không tốt… Ngươi biết kết quả rồi đấy.” Hứa Cảnh Minh nhìn hắn.
“Ta nói.”
Giọng Dương Liệu run rẩy: “Ngay trong nội viện Dương phủ.”
Nói rồi, Dương Liệu chỉ vào bản đồ trước đó vẽ bắt đầu nói một cách chi tiết.
“Kho vàng này ẩn giấu rất nhiều cạm bẫy, rốt cuộc chúng là những gì thì ta không biết, bởi vì ta chỉ mới tới đó một lần.” Dương Liệu nói.
“Ừm, coi như rất ngoan.” Hứa Cảnh Minh tiến lên.
“Đừng giết ta, đừng giết ta.” Dương Liệu cực kỳ hoảng sợ.
Hứa Cảnh Minh lục soát sơ qua người hắn, lấy một chiếc túi gấm và ngọc bội mang theo người.
“Tiền tiêu vặt mang theo người cũng tận hai, ba ngàn lượng bạc trắng.”
Hứa Cảnh Minh kiểm tra thử, khen ngợi: “Không hổ là công tử Dương gia.”
Dương Liệu run rẩy.
Hứa Cảnh Minh nhặt tờ giấy dưới đất lên, dẫn theo ba cao thủ cấp tám xoay người rời đi.
Dương Liệu ngẩn người dựa vào vách tường chờ một lúc mới dám chắc bốn vị cao thủ kinh khủng đó đã đi thật rồi.
“Không giết ta? Ta sống sót rồi?” Lúc này, Dương Liệu cực kỳ kích động, hắn chống hai tay xuống đất chậm chạp nhúc nhích cơ thể, gắng gượng chuyển động xương sống, dù sao hắn cũng thuộc hàng cao thủ, hoạt động một lát, cuối cùng xương sống cũng khôi phục bình thường.
Dương Liệu lật người đứng dậy.
“Bốn người này đúng là nhân từ nương tay.”
Dương Liệu vừa mừng vừa sợ: “Không giết ta, cũng không phế bỏ ta hoàn toàn.”
“Ha ha ha…”
Dương Liệu kích động, nghĩ thầm: “Nếu có ngày nào đó các ngươi vấp ngã, thì đấy là vì các ngươi quá mức nhân từ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận