Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ

Chương 465: (Phần 4) Cố gắng tích cóp tiền (1)

“Cốc cốc cốc.” Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên.
“Mời vào.” Đội phó Tiền Diêm nói.
Ngay lập tức, một ông lão đẩy cửa bước vào, nhiệt tình hành lễ với ba người: “Nghe nói Cảnh đại nhân mới lên nhậm chức, đại nhân nhà ta cũng vui lây, phân phó tiểu nhân đưa lễ vật đến.” Sau đó, ông ấy đặt một túi quà lên bàn.
“Đội trưởng, vị này là quản gia của phủ Vu đại nhân ở phố Nam Thịnh.” Tiền Diêm giới thiệu.
Hứa Cảnh Minh hiểu ra: “Hóa ra là Vu đại nhân! Vu đại nhân thật có lòng.”
Khu vực hắn quản lý chỉ có ba quan viên là có chút địa vị, đương nhiên ‘quan viên’ này ít nhất đều là ngũ phẩm! Ở kinh đô, quan viên từ ngũ phẩm trở xuống… là chức quan vô cùng nhỏ, không đáng nhắc tới, vệ binh Huyết Vũ cũng lười giám sát.
“Tiểu nhân cáo lui.” Ông lão đưa lễ vật lên, sau đó lập tức rời đi.
Hứa Cảnh Minh cầm lễ vật lên liếc nhìn, bên trong là một xấp vàng lá, ước chừng một xấp vàng lá cộng lại sẽ có một hai tạ.
“Mười lượng vàng.” Hứa Cảnh Minh hơi kinh ngạc, lấy từ trong tay áo ra một cuộn giấy, trên giấy ghi lại chi tiết hiếu kính hàng năm của các quan viên, đại tộc, phú thương, bang phái trong khu vực quản lý.
“Vu đại nhân cho nhiều quá.” Hứa Cảnh Minh nói.
“Trước đây Vu đại nhân đã gửi cho đội trưởng tiền nhiệm năm mươi lượng bạc, lần này tăng lên gấp đôi.”
Trương Khả gật đầu: “Xem ra hắn cố ý tạo quan hệ tốt với đội trưởng.”
Tiền Diêm cũng tâng bốc: “Lần này dâng lễ mười lượng vàng, theo lẽ thường, về sau mỗi năm Vu đại nhân đều sẽ dâng lên số lượng này! Vu đại nhân thật sự rất hào phóng với đội trưởng.”
Ba người vừa ăn uống vừa chờ những người khác đến dâng lễ, đồng thời họ kiểm tra danh sách để xem ai không đến tặng lễ vật, ai cho ít hơn!
Sau một hồi lâu ăn uống, những người bên trong phạm vi quản lý đều đã đến tặng lễ vật.
Không ai dám đưa thiếu tiền cho vệ binh Huyết Vũ!
Một chút cũng không dám!
“Tổng cộng 2350 lượng bạc.”
Hứa Cảnh Minh nhìn tổng số cuối cùng, tâm trạng vui vẻ, cười với hai đội phó: “Chúng ta phải đợi đến năm sau thì mới đến lần sau, đúng không?”
“Đúng vậy, mỗi năm một lần. Đây là quy tắc cũ.” Trương Khả gật đầu.
Tiền Diêm thấp giọng nói: “Thực ra có thể nghiền ép thêm, nhất là phú thương.”
“Nhưng điều đó sẽ phá vỡ quy tắc.”
Trương Khả nói: “Nếu tin này được truyền đi, danh tiếng của vệ binh Huyết Vũ sẽ bị ảnh hưởng, mà trong kinh thành này, ta không có quan hệ với phú thương nào? Nếu động tới, khả năng cao sẽ gặp rắc rối. Thậm chí có thể có những kẻ ban đêm vào nhà chúng ta ám sát, khi bị ép, đến con thỏ còn cắn người.”
“Một đám cặn bã như vậy có thể lật được trời sao?”
Tiền Diêm chế nhạo: “Đội trưởng, chúng ta hoàn toàn có thể nhìn chòng chọc một phú thương! Ăn sạch hắn!”
“Nhớ kỹ đây.”
Giọng Hứa Cảnh Minh trở nên lạnh thêm mấy phần, hắn lạnh lùng nhìn Tiền Diêm: “Đội vệ binh Huyết Vũ của chúng ta làm việc dựa trên quy tắc của đội vệ binh Huyết Vũ! Nếu vi phạm quy tắc… Hừ, Tiền đội phó, đừng trách ta trở mặt không quen biết!”
Tiền Diêm giật mình.
Hắn vốn nghĩ rằng vị đội trưởng này khả năng cao là có chỗ dựa vững chãi, vì thế đã lôi kéo đội trưởng nhận thêm ngân phiếu!
Nhưng rõ ràng, vị đội trưởng này rất quý trọng bộ mặt.
“Ta hiểu, ta hiểu.”
Tiền Diêm cười nói: “Tương lai của đội trưởng quan trọng hơn.”
“Ừm.”
Sau khi tiếp xúc với họ nửa ngày, Hứa Cảnh Minh phát hiện ra hai đội phó dưới trướng, Trương Khả có vẻ ngoài vạm vỡ và mạnh mẽ, nhưng thực chất lại có tính cách khéo léo đưa đẩy, làm việc gì cũng đúng quy tắc. Còn Tiền Diêm thì trông phúc hậu, hay cười, nhưng thực chất, hắn lại có những thủ đoạn độc ác, coi thường quy tắc.
Trong đội vệ binh Huyết Vũ, có rất nhiều người giống hắn, khinh thường quy tắc.
“Cốc cốc cốc.” Lại có người gõ cửa.
“Đội trưởng, thuộc hạ đã đưa cò mồi đến.” Một vệ binh Huyết Vũ đưa cò mồi vào.
Cò mồi lập tức cung kính quỳ xuống: “Tiểu nhân bái kiến chư vị đại nhân.”
“Đội trưởng, tất cả những người bán và cho thuê phòng trong phạm vi quyền hạn của chúng ta đều biết rõ gã này.” Vệ binh Huyết Vũ nói.
Hứa Cảnh Minh gật đầu.
Giờ hắn đã nhậm chức, cũng không thể suốt ngày ở trong Phí phủ, hắn phải chuyển ra ngoài.


Không nắm chắc việc có thể giữ được thân phận này trong bao lâu, cũng không biết có thể sống được bao lâu nữa, hắn đương nhiên sẽ không mua nhà mà chỉ thuê.
Nhà thuê nằm trong khu vực quản lý, tương đối yên tĩnh, đi bộ hơn một dặm là đến được những nơi phồn hoa như tửu lâu, quán trà.
“Một căn nhà như vậy, tiền thuê hàng năm là 50 lượng bạc, nếu mua thì cần 2000 lượng. Sống ở Đế Đô cũng không dễ dàng! Giá thuê cao hơn nhiều so với thành Lan Nguyệt.” Hứa Cảnh Minh nhìn tòa nhà bình thường này cũng chỉ có mấy gian phòng, phía sau nhà có một sân võ nhỏ rộng nửa mẫu, đây là lý do Hứa Cảnh Minh thuê căn nhà này.
Có những vệ binh Huyết Vũ và những vệ binh phụ trợ mang theo đồ đạc, chăn màn và các vật dụng cần thiết hàng ngày khác, nhanh chóng sắp xếp.
“Đội trưởng, mọi thứ đều đã bố trí xong.”
Trương Khả đã sắp xếp xong xuôi: “Đội trưởng, ngài thật sự không cần tìm hai nha hoàn hầu hạ sao?”
“Không cần, nhớ mua chút rượu ngon cho các huynh đệ.” Hứa Cảnh Minh ném một một khối bạc vụn ra.
“Cảm ơn đội trưởng.”
Cả đám vệ binh Huyết Vũ đều đồng thanh đáp lại, tất cả đều tỏ ra vui mừng. Họ không phải vui vì rượu, mà là cảm thấy đội trưởng rất coi trọng bọn hắn, không phải người có tính keo kiệt! Một đội trưởng lạnh lùng… sẽ không tiêu một xu nào cho cấp dưới của mình cả! Làm việc dưới trướng một đội trưởng như vậy thực sự rất khổ sở.
Vệ binh phụ trợ đã sớm ngoan ngoãn rời đi, bọn họ không thể tham gia uống rượu. Vệ binh Huyết Vũ và vệ binh phụ trợ là hai cấp bậc khác nhau, làm gì có đạo lý đội trưởng đội vệ binh Huyết Vũ mua rượu cho các vệ binh phụ trợ?
Hứa Cảnh Minh dám mua, nhưng vệ binh phụ trợ không dám uống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận