Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ

Chương 708: (Phần 6) Thức tỉnh (2)

Thất thúc nói ra: “Ta bị điều đi nơi khác, phụ trách vận chuyển dược liệu. Mặc dù ta đã nhập môn võ đạo, nhưng cũng chẳng là gì ở Trần gia, ta muốn ở lại để bảo vệ thiếu gia, ….. nhưng cũng không kháng cự được.”
“Thiếu gia còn nhớ không, hồi ngươi mới chín tuổi, đội vận chuyển dược liệu của Trần Gia bị một nhóm đạo tặc tấn công, thương vong hơn phân nửa?”
Thất thúc nhìn Hứa Cảnh Minh: “Thực ra lần đó, ta đã chết dưới vòng vây bọn chúng.”
“Sau khi chém giết liên tục hơn mười tên đạo tặc, ta rơi vào cái bẫy của một tên thủ lĩnh, liền biết mình sẽ không thể trốn thoát được.”
Thất thúc nghẹn ngào: “Ta cố gắng nghĩ cách chống cự, tìm ra một con đường sống cho mình. Ta quả thực không muốn chết, ta còn muốn bảo vệ thiếu gia. Trong phủ trạch Trần gia, với tính cách của Trần Thế An… nếu không có ai bảo vệ thiếu gia, ngươi nhất định sẽ sống rất khổ sở.”
Tròng mắt Thất thúc đỏ hoe: “Nhưng có đôi khi, không phải ngươi không muốn chết, thì ngươi có khả năng sống sót. Ta không đủ sức, không thể cản được một đao kia xẹt qua lồng ngực ta.”
“Ta thật sự không muốn chết.”
“Ta cũng không thể chết, bởi vì nếu ta chết đi, ai sẽ bảo vệ thiếu gia?”
Thất thúc đau lòng: “Có thể trong thời khắc sinh tử, chấp niệm của ta quá mạnh mẽ, nên cho dù thân thể đã chết đi, chấp niệm vẫn còn tồn tại.”
Thất thúc khẽ cười một tiếng: “Cũng tốt, một khi ta trở thành ma đầu, thì sẽ có đủ sức lực để bảo vệ thiếu gia.”
Thất thúc nhìn Hứa Cảnh Minh: “Sau khi ngưng tụ ma thể, ta vẫn sống lặng lẽ ở Trần gia, nhưng lại có thể âm thầm ảnh hưởng nhiều chuyện, cho nên mới dốc lòng bảo vệ được thiếu gia.”
Hứa Cảnh Minh gật đầu.
Trong hồi ức của Trần Kỳ, khi còn ở phủ trạch Trần gia, hắn hành xử cẩn thận từng ly từng tí một, không dám làm phụ thân, mẹ kế tức giận. Nhưng thực ra, Trần Kỳ cũng không gặp phải nguy hiểm hay phiền phức gì đáng kẻ. Bây giờ xem ra, tất cả đều nhờ Ngô Thất âm thầm giúp đỡ.
“Chỉ là ta cũng không ngờ, ngay cả khi thiếu gia không đắc tội ai trong Trần gia, nhưng Trần gia lại tìm cách trục xuất ngươi ra khỏi gia môn.”
Thất thúc lắc đầu: “Rời đi cũng tốt, ta vẫn một mực che chở cho thiếu gia, thiếu gia ở bên ngoài cũng bớt vất vả.”
“Nói đến đây, vận mệnh thật là biết trêu người, thiếu gia ngươi đột nhiên có được truyền thừa bí pháp phục ma, từng bước trở thành người phục ma, khiến cho đám người Trần gia kia hối hận khôn xiết! Hơn nữa, thiếu gia ngươi còn sở hữu thiên phú phục ma, mới hơn mười năm, ngươi đã trưởng thành tới trình độ như vậy, thực lực đã mạnh hơn ta rồi.”
Hiện tại, Thất thúc mới chỉ là một Thiên Ma có thực lực tương đương mới một người phục ma bát cảnh tiêu chuẩn, chỉ dựa vào đao pháp đạt tới cảnh giới siêu cấp mới có thể chống lại Thiên Ma cấp cao hơn.
“Bây giờ, thiếu gia đã mạnh hơn ta, Cổ Sơn sư huynh của ngươi lại càng sâu không lường được.”\
Thất thúc thở dài một hơi: “Với chút thực lực này, ta cũng không còn khả năng để bảo vệ thiếu gia, thậm chí mỗi khi gặp phải nguy hiểm, ngươi còn phải bảo vệ ngược lại ta.”
Hứa Cảnh Minh có chút không nỡ.
“Những gì tiểu thư dặn dò, ta đều đã làm được.”
Thất thúc mỉm cười nhìn Hứa Cảnh Minh: “Với lại, thiếu gia cũng không cần lo lắng, trong suốt nhiều năm qua, ta không có làm chuyện ác, không phải loại yêu ma mà thiếu gia chán ghét.”
“Ta không lo lắng, ta cũng tin tưởng Thất thúc.” Hứa Cảnh Minh nói.
“Được rồi, nói ra hết rồi, ta cũng thấy nhẹ nhõm hơn.” Thất thúc nói: “Cuối cùng, ta cũng muốn khuyên nhủ thiếu gia.”
“Thất thúc cứ nói.” Hứa Cảnh Minh đáp lại.
“Hơn mười năm qua, thiếu gia đã đi khắp nơi trên thế giới, quan tâm đến bách tính muôn dân. Nhưng thiếu gia, ngươi lại quên mất lo nghĩ cho bản thân mình.
Thất thúc khuyên nhủ: “Đời này dài như vậy, thiếu gia vẫn nên làm những chuyện mà bản thân cảm thấy thích thú và hạnh phúc.”
“Giống như ta, ta đã dành cả đời này để làm những chuyện khiến bản thân vui vẻ. Trước đây ta đi theo tiểu thư, sau đó thì đi theo bảo vệ thiếu gia.”
Thất thúc mỉm cười: “Sau khi ta rời đi, thiếu gia chỉ có một mình, ngươi càng phải làm những chuyện khiến bản thân vui vẻ, đừng để bản thân quá vất vả.”
Hứa Cảnh Minh khẽ gật đầu: “Tạ ơn Thất thúc.”
“Ta đi đây.”
Lúc tiêu tán, Thất thúc ngẩng mặt lên nhìn bầu trời.
Cả đời này, ông vẫn đều nhớ về ngày đó, ngày mà thiếu nữ xinh đẹp cao quý nắm tay một thiếu niên lưng còng, dẫn hắn cùng bước vào cổng Ngô gia.


Hứa Cảnh Minh ngồi trước bàn đá, trước mặt vẫn là một bầu rượu và hai cái chén, nhưng Thất thúc đã tiêu tán rồi.
Tà ma, chấp niệm còn tồn tại, sẽ luôn bất tử bất diệt.
Một khi chấp niệm tiêu tán, lúc đó mới hoàn toàn biến mất.
“Chấp niệm của Thất thúc, chính là bảo vệ thiếu gia của ông ta. Bây giờ, thiếu gia không cần không cần sự bảo vệ của ông ấy, Thất thúc chỉ lưu lại thêm chút nữa, muốn nói ra hết mọi chuyện, quan tâm khuyên nhủ một chút.”
Hứa Cảnh Minh nghĩ thầm: “Phải làm chuyện bản thân mình thích thú, khiến mình hạnh phúc?”
Đây là lời dặn sau cùng của Thất thúc.
“Thất thúc, ta với thúc ở cùng nhau hơn mười năm, cũng coi như là một mảnh duyên phận. Lần này từ biệt ở thế giới Phục Ma, nhưng quãng đường sinh mệnh sau này còn dài đằng đẵng với thúc rồi cũng sẽ có ngày gặp lại.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận