Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ

Chương 1005: (Phần 8) Ngỏ lời mời tới Thất thúc (2)

“Tiểu thư Ngô gia ở thế giới Phục Ma ấy à?” Hứa Cảnh Minh hỏi.
Ngô Thất gật đầu.
Ông ta yêu thương cả tiểu thư Ngô gia và thiếu gia như nhau.
“Không cần.”
Hứa Cảnh Minh nói: “Khi tôi giáng lâm thế giới Phục Ma, thì tiểu thư Ngô gia đã qua đời từ lâu, chúng tôi vốn dĩ chưa từng gặp nhau.”
Ngô Thất khẽ gật đầu.
Những người tình nguyện tiến vào thế giới Phục Ma để làm cư dân bản địa thì đều giáng lâm trong hình hài sơ sinh, còn các sinh mệnh Tinh Không tiến vào thế giới Phục Ma để tôi luyện ý chí tâm linh thì sẽ giáng lâm trong bộ dạng thanh thiếu niên.
Suy cho cùng, làm trẻ con thì chỉ có thể ăn rồi nằm, quả thực lãng phí thời gian quý báu.
“Ta biết tiểu thư Ngô gia tên là Phong Ngữ Thanh.”
Hứa Cảnh Minh nói: “Thất thúc, chú đã làm rất nhiều chuyện vì cô ta trong suốt mấy năm nay.”
Ngô Thất gật đầu: “Tôi hiểu mà, tiểu thư thật ra là một người rất giỏi, vẫn luôn chăm chỉ cống hiến cho bộ tộc của mình, cũng như bất chấp mọi giá để xây dựng lại nền văn minh quê hương. Mặc dù ta cảm thấy bộ tộc Hoa Hương tựa như thiêu thân lao đầu vào lửa, nhưng bọn họ vẫn khẳng khái xông pha, không hề do dự.”
“Chú muốn cứu cô ta sao?” Hứa Cảnh Minh hỏi.
“Đúng vậy.”
Ngô Thất nhìn Hứa Cảnh Minh: “Tôi muốn nhờ thiếu gia cứu cô ấy! Tôi không quan tâm, cũng không thể quan tâm tới những người còn lại trong bộ tộc Hoa Hương, nhưng chỉ muốn cứu một mình bây giờ tiểu thư đang bị giam trong lao ngục mà thôi.”
Hứa Cảnh Minh gật đầu: “Thất thúc, tôi chuẩn bị thành lập một tập đoàn mới, không liên quan gì tới tập đoàn Lê Mộc. Chú có thể tới quản lý tập đoàn này thay tôi được không?.”
Hắn chuẩn bị thứ này cho tiến trình mô phỏng sắp tới.
“Cậu muốn thành lập một tập đoàn sao? Còn muốn tôi quản lý nó?” Ngô Thất giật mình.
“Tôi tin Thất thúc.” Hứa Cảnh Minh nói.
Ngô Thất gật đầu: “Được, tôi sẽ quản lý tập đoàn này thay thiếu gia.’
“Chú tới thế giới ảo với ta, chúng ta đi gặp hai người.” Hứa Cảnh Minh nói.
Tại không gian cá nhân của Hứa Cảnh Minh tại thế giới ảo.
“Ngô Minh huynh.” Hai thân ảnh có vóc dáng sóng vai cao gầy bước tới, bọn họ đều đang mỉm cười tươi rói nhiệt tình.
“Đây là Ngô Thất.” Hứa Cảnh Minh giới thiệu Ngô Thất đứng cạnh cho bọn họ.
“Ngô Thất, đây là hai sinh mệnh Bản Nguyên cấp 10 của nền văn minh Khánh Phương, lần lượt là Lam Thác Uy đại nhân và Thác Minh đại nhân.”
Ngô Thất đã biết từ trước, bọn họ vốn là hai vị sinh mệnh Bản Nguyên cấp 10 có địa vị cao quý nhất trong nền văn minh Khánh Phương, nhưng bây giờ đều xuất hiện trước mặt ông ta.
“Lam Thác Uy đại nhân, Thác Minh đại nhân.” Ngô Thất vô cùng khiêm tốn.
“Mọi người ngồi xuống cả đi.” Hứa Cảnh Minh nói.
Bốn người cùng ngồi xuống ghế sô pha.
Lam Thác Uy, Thác Minh là sinh mệnh Bản Nguyên cấp 10, đồng thời cũng là hai nhân vật quyền uy bậc nhất ở một vùng liên minh sao. Nhưng trước mặt Hứa Cảnh Minh, hai người không hề ra vẻ kiêu ngạo gì.
Suy cho dùng, khi Hứa Cảnh Minh đảm nhiệm chức vị đội trưởng tại chiến tinh cấp 10 ở khu vực biên giới với Thần tộc Hư Không, rất nhiều đội viên dưới trướng hắn đều sở hữu lực lượng Cao Duy.
Trong khi đó, Lam Thác Uy có thể mượn nhờ ngoại vật để thi triển lực lượng Cao Duy, còn Thác Minh lại thua kém hơn rất nhiều.
“Ngô Minh huynh, chẳng hay vì chuyện gì mà anh tìm bọn tôi?” Lam Thác Uy hỏi thăm.
“Có chuyện gì thì anh cứ nói, bọn tôi chắc chắn sẽ dốc hết sức giúp anh trong phạm vi khả năng của mình.” Thác Minh còn nhiệt tình chủ động hơn.
So về địa vị và thực lực, Hứa Cảnh Minh có thể được xếp vào top đầu ở viện nghiên cứu Nguyên Sơ. Luận về thiên phú, hắn cũng là thiên tài xuất chúng nhất hiện nay, nhưng bây giờ lại bị ô nhiễm Cao Duy, có khả năng mất kiểm soát bất cứ lúc nào…
Vì lẽ đó. bọn họ đã không dám làm mích lòng hắn, bèn cố hết sức để dỗ dành ông lớn này thật tốt.
Hứa Cảnh Minh hỏi: “Nền văn minh Hoa Hương đã đánh mất sinh mệnh Bản Nguyên duy nhất từ cách đây mấy nghìn năm, cho nên đã bị xâm chiếm triệt để bởi nền văn minh Khánh Phương của hai người. Nhưng cho đến nay, rất nhiều người âm thầm muốn xây dựng lại nền văn minh Hoa Hương, có đúng không?”
“Đúng vậy.” Lam Thác Uy và Thác Minh gật đầu.
“Bộ tộc Hoa Hương từng có chúng qua lại với tôi.” Hứa Cảnh Minh nói, Lam Thác Uy và Thác Minh sững sờ.
“Khi đó, vô số công dân vũ trụ của nền văn minh Hoa Hương tự nguyện dung nhập vào nền văn minh Khánh Phương bọn tôi.”
Lam Thác Uy không nhịn được phải nói: “Mặc dù vẫn có kẻ làm loạn, nhưng cũng chỉ là số ít mà thôi, Ngô Minh đại nhân.”
Thác Minh nói: “Hay là thế này đi, nền văn minh Khánh Phương chúng tôi sẽ nhường ra một vài thiên hà, để những người của bộ tộc Hoa Hương di cư tới đó rồi xây dựng lại nền văn minh của riêng mình.”
“Nhường ra vài thiên hà thì được.”
Lam Thác Uy cũng lên tiếng: “Nhưng tôi nói thật, số lượng kẻ làm loạn cũng không nhiều, hơn 99% người dân của nền văn minh Hoa Hương trước kia đều hy vọng giữ vững cuộc sống bình yên của ngày hôm nay.”
“Tôi biết.”
Hứa Cảnh Minh gật đầu: “Tôi không cần các người nhường ra bất kỳ thiên hà hay hành tinh nào, chỉ cần các người buông tha đám phản loạn của bộ tộc Hoa Hương đang bị giam giữ, sau đó để mặt bọn họ di cư ra khỏi vực vũ trụ Thợ Săn, đi tới nơi khác để xây dựng nền văn minh quê thương.”
“Không thành vấn đề, bọn tôi sẽ cho tất cả người dân của bộ tộc Hoa Hương tự do lựa chọn vấn đề này, thậm chí còn có thể sắp xếp phi thuyền không gian để hỗ trợ cho những người muốn di cư.” Lam Thác Uy và Thác Minh lập tức nói.
Hứa Cảnh Minh gật đầu: “Tôi yên tâm rồi.”
Hắn muốn để cho bộ tộc Hoa Hương tự động di cư tới vực vũ trụ khác, cũng vì đề phòng trường hợp bọn họ vừa mới xây dựng nền văn minh Hoa Hương, thì sẽ phải tiếp tục đấu tranh với nền văn minh Khánh Phương. Nếu như hai bên chiến đấu với nhau, không cần nghĩ cũng biết bên nào sẽ thua.
Lam Thác Uy và Thác Minh mỉm cười nhẹ nhõm. Bọn họ vốn dĩ vô cùng lo lắng tước lời mời gặp của Ngô Minh, ai nấy cứ tưởng là sẽ phải trả cái giá đắt.
Ngô Thất ngồi bên cạnh quan sát với cảm xúc lẫn lộn: “Vô số thế hệ của bộ tộc Hoa Hương đều chiến đấu bằng bất cứ giá nào để đạt tới mục tiêu này, nhưng vẫn một mực không thấy được hy vọng. Vậy mà thiếu gia chỉ cần nói một câu, hai vị sinh mệnh Bản Nguyên cấp 10 của nền văn minh Khánh Phương đã tới, cũng như chấp nhận giải quyết mọi chuyện đơn giản vô cùng.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận