Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ

Chương 681: (Phần 6) Rời khỏi (2)

Hứa Cảnh Minh trông thấy Ngô Thất đang vội vàng chạy tới từ đằng xa, ông ta vốn là cao thủ siêu cấp một, cho nên tốc độ di chuyển rất nhanh chóng.
“Thiếu gia!”
Với khả năng khống chế toàn thân ở cấp độ tế bào, thị lực của Ngô Thất cũng vô cùng phi phàm, đương nhiên có thể nhìn thấy cảnh tượng sơn chủ núi Động Minh bị đánh giết.
Lúc này, ông ta cảm thấy vui mừng khôn xiết khi biết thực lực của thiếu gia càng ngày càng mạnh.
Ngô Thất đã trông nom thiếu gia từ thuở bé thơ, hắn càng ưu tú xuất chúng thì ông ta càng vui vẻ.
“Thất thúc!” Hứa Cảnh Minh gật đầu.
Nhìn thấy biểu cảm của thiếu gia, Ngô Thất chợt hiểu ra một vài điều. Ông ta chuyển dời tầm mắt sang đống hoang tàn ở xung quanh, sau đó khẽ thở dài: “Thật đáng tiếc cho đám người Tam Nha, nhưng thiếu gia cũng đừng trách móc bản thân, ngươi đã cố gắng hết sức rồi.”
Hứa Cảnh Minh nhìn đống xương cốt trong vô ngôi nhà xung quanh mình, những mảnh xương đó bao gồm cả người trẻ, người già và trẻ sơ sinh. Vào thời điểm ma khí xâm nhập vào khu dân cư, hắn cũng chỉ kịp bảo vệ Ngô Thất đang ngồi bên cạnh mình, không có thời gian cứu hộ những người khác.
“Đáng lẽ ta nên nghĩ tới trường hợp này.”
Hứa Cảnh Minh khẽ nói: “Ta liên tục đánh giết ma đầu núi Động Minh, cho nên sơn chủ của bọn chúng nhất định sẽ tìm cách trả thù ta. Ngược lại, ta cũng suy đoán sơn chủ núi Động Minh sẽ chủ động tới đây, nhưng không ngờ nhiều người lại bị liên lụy như vậy.”
“Không ai hoàn hảo cả.”
Ngô Thất nói: “Thiếu gia cũng không ngờ sơn chủ núi Động Minh sẽ liên lụy đến những người vô tội mà.”
“Không phải.” Hứa Cảnh Minh lắc đầu: “Là do ta chưa từng nghĩ tới những người bình thường này.”
Trong tiềm thức, hắn tin rằng nơi đây chỉ là một thế giới ảo, những người bình thường này cũng chỉ là sinh mệnh Hành Tinh bị che lấp ký ức.
Ngay cả khi bỏ mạng ở đây, những người này cũng sẽ thức dậy trong hiện thực, cho nên Hứa Cảnh Minh thường vô thức bỏ qua bọn họ.
Ngoài ra, từ khi giáng lâm thế giới Phục Ma cho tới nay, Hứa Cảnh Minh luôn nắm chắc mọi thứ trong lòng bàn tay, liên tiếp đánh giết ma đầu này tới ma đầu khác, thậm chí cũng hiếm khi gây ảnh hưởng nhiều dân thường.
“Ma đầu càng cường đại, thì tính nguy hại cũng sẽ càng khủng bố.” Hứa Cảnh Minh nói: “Một tên Địa Ma cực hạn đã có sức phá hoại đến nhường này, vậy thì Thiên Ma sẽ ra sao? Một khi Thiên Ma xuất thủ, ngay cả ta cũng không thể chống cự.”
“Ta càng muốn luyện ma, thì sẽ càng bị bọn chúng căm thù.”
Hứa Cảnh Minh nói: “Có lẽ, ta không nên ở một nơi cố định. Vì như thế, ta…. sẽ chỉ trở thành mục tiêu.”
Ngô Thất nghe xong, cảm thấy thiếu gia nhà mình đang bị kích thích bởi thảm cảnh xung quanh, liền vội nói: “Thiếu gia, ngươi không cần quan tâm chuyện này, ở đâu mà không có ma đầu gây hoạ chứ? Chính vì bọn chúng mà ta mới trở thành một đứa trẻ mồ côi! Về sau, Tiểu thư đã giang tay cứu giúp ta, đưa ta về làm việc cho Ngô gia.”
“Thiếu gia, ngươi chém giết càng nhiều ma đầu, người dân ở phủ Thành An sẽ càng bớt đau khổ! Hệt như lần này, ngươi lại giết sơn chủ núi Động Minh, đương nhiên chính là ân nhân của vô số dân chúng phủ Thành An!”
Ngô Thất nói: “Nếu không có ngươi, sơn chủ núi Động Minh sẽ trở nên điên cuồng, gây ra tai hoạ lớn hơn gấp mười lần, trăm lần, thậm chí còn có khả năng hủy diệt cả một tòa thành!”
Hứa Cảnh Minh nhìn Ngô Thất, an ủi: “Thất thúc đừng lo lắng cho ta.”
Lần này, Hứa Cảnh Minh chợt nhận ra một đạo lý, thực lực của bản thân càng gia tăng, thì ma đầu đến cửa càng mạnh mẽ, cho nên hắn cần phải hành động càng thận trọng hơn nữa.
“Ồ?”
Hứa Cảnh Minh ngẩng đầu nhìn về phía xa, trông thấy tộc trưởng Tề Thần và nữ tử cao gầy Tề Tiêu đang cùng nhau phi hành tới đây, ngay khoảnh khắc sau đó, bọn họ đã đáp xuống đống đổ nát.
Tộc trưởng Tề Thần nhìn thoáng qua Ngô Thất, hắn ta lại thở dài: “Ta sợ ngươi chết trong tay sơn chủ núi Động Minh, cho nên vội vàng kêu sư muội tới cứu ngươi. Ai ngờ, ngươi lại có thể giải quyết hắn ta bằng sức mình!”
“Cảm ơn Tề Thần huynh, Tề Tiêu tỷ.”
Hứa Cảnh Minh cảm ơn.
Hắn biết Tề Tiêu đã rời bỏ thế giới Phục Ma từ lâu, nhưng lần này lại có thể trực tuyến rồi chạy tới đây để giúp mình, hắn đương nhiên hiểu ra tâm ý của nàng ấy.
“Ngươi là sư đệ của Xích Đồng, không phải người ngoài.”
Tề Tiêu mỉm cười.
Tề Tiêu và Xích Đồng đang trong thời gian ngọt ngào nhất, nàng ta đương nhiên sẽ có ấn tượng tốt về Hứa Cảnh Minh – người đã se duyên cho bọn họ.
Hơn nữa, nàng ta cũng biết Xích Đồng và Ngô Minh này đều là những thiên tài vô song của viện nghiên cứu Nguyên Sơ, bọn họ sẽ là sinh mệnh Bản Nguyên trong tương lai.
Đối với những nhân vật như thế này, Tề Tiêu càng kính trọng thêm ba phần.
“Tề Thần huynh, Tề Tiêu tỷ.”
Hứa Cảnh Minh nói: “Ta định rời khỏi phủ Thành An, hành tẩu khắp thiên hạ.”
“Rời khỏi phủ Thành An sao?”
Tề Thần sửng sốt.
“Đúng vậy.” Hứa Cảnh Minh gật đầu: “Sơn chủ núi Động Minh đã chết rồi, đám tà ma trong phủ Thành An cũng không thể uy hiếp đến ta. Vậy nên, ta phải tìm ma đầu mạnh mẽ hơn để tôi luyện tâm linh.”
Tề Tiêu gật đầu: “Ngươi đang trong giai đoạn tiến bộ vượt bậc, đương nhiên phải tiến thẳng không lùi. Năm đó, ta cũng hành tẩu khắp thiên hạ, sau đó mới gặp sư huynh của ngươi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận