Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ

Chương 1408: (Phần 12) Làm sao ra ngoài? (1)

Đám phân thân Hứa Cảnh Minh tản ra, hành động riêng lẻ, thăm dò từng tòa cung điện.
Hứa Cảnh Minh đi trên hành lang, quan sát phong cách kiến trúc, tìm kiếm những nơi có thể ẩn giấu cơ duyên.
Hắn bất chợt liếc qua bức tường viện ở phía xa xa, liền có chút sững sờ, lập tức lắc mình một cái, đến gần bức tường viện kia.
Bức tường viện này là một phần nhỏ trong vô vàn tường viện của cả quần thể cung điện, có chi chít ký tự trên bề mặt.
“Đây.” Hứa Cảnh Minh nhìn những ký tự đó: “Một loại chữ viết đặc biệt? Đây là một thiên văn chương sao?”
Sau khi nghiên cứu một lượng lớn ký tự trong một thời gian lâu dài, tuy rằng Hứa Cảnh Minh chưa hoàn toàn nắm rõ, nhưng cũng đã có một số hiểu biết sâu sắc.
Hứa Cảnh Minh quan sát thiên văn chương được tạo thành từ một lượng lớn ký tự ở ngay trước mặt, lập tức cảm thấy: “Mặc dù mình không quá hiểu rõ thiên văn chương này, nhưng chỉ cần quan sát một chút, thì dường như nhìn trộm được lực lượng căn nguyên nào đó trong thời không vô tận?”
Thiên văn chương này đang chui vào trong đầu Hứa Cảnh Minh, khiến cho Hứa Cảnh Minh mơ hồi nhìn thấy được tầng tầng lớp lớp thời không, cũng nhìn thấy một bàn tay vươn ra và bao phủ một phần thời không, tùy tiện quấy chọc, biến hóa thời không.
“Đây mới thực sự là khống chế thời không” Hứa Cảnh Minh lầm bầm nói nhỏ, sau đó tiếp tục quan sát bàn tay đó ảnh hưởng và biến đổi từng tầng lớp thời không với đôi mắt dần dần phiếm đỏ.
“Không được nhìn, không được nhìn” Hứa Cảnh Minh xoay người, không dám quan sát thiên văn chương trên tường viện nữa. “Thiên văn chương này ẩn chứa tri thức của một thời không nào đó, đáng sợ hơn rất nhiều so với bất kì truyền thừa cảnh giới thứ ba nào mình từng thấy” Hứa Cảnh Minh không quan sát nữa, tâm linh ý thức của hắn mới dần dần ổn định: “Trong quá trình quan sát, mình đã bị ảnh hưởng tâm linh, thậm chí còn dần dần trở nên điên cuồng”
“Trong khu vườn này có một ngôi sao Nguyên Sơ cỡ nhỏ” Một phân thân khác của Hứa Cảnh Minh đi vào trong một khu vườn xa hoa lộng lẫy của quần thể cung điện, phát hiện ra một ngôi sao Nguyên Sơ cỡ nhỏ đang lơ lửng ở trong đó.
Ngôi sao Nguyên Sơ cỡ nhỏ này dường như được khảm vào khoảng thời không ở đây, là một phần của quần thể cung điện. “Ngôi sao Nguyên Sơ cỡ nhỏ này.. Hứa Cảnh Minh đến gần quan sát.
Khi còn là sinh mệnh Bản Nguyên, hắn đã từng nghiên cứu con đường ngôi sao Nguyên Sơ, về sau bị ô nhiễm Cao Duy bởi hình bóng của Chủ Nhân Hư Uyên, thì mới hoàn toàn đi vào con đường Tâm Giới.
Vào khoảnh khắc Hứa Cảnh Minh quan sát ngôi sao Nguyên Sơ cỡ nhỏ, một chút hiểu biết ở phương diện ngôi sao Nguyên Sơ trong quá khứ của hắn cũng được tích hợp một cách tự nhiên và không ngừng tạo ra những bước đột phá.
“Xì xì xì”
Trong quá trình Hứa Cảnh Minh đang đột phá, bề mặt thân thể của hắn cũng bắt đầu bốc lên ngọn lửa màu trắng cháy rực.
Hứa Cảnh Minh chỉ cảm thấy tâm linh ý thức của bản thân càng ngày càng nóng cháy, tựa như là bị đồng hóa theo “ngôi sao Nguyên Sơ”.
“Không được nhìn nữa”
Hứa Cảnh Minh cũng xoay người, không quan sát ngôi sao Nguyên Sơ cỡ nhỏ kia nữa. Dựa vào tâm linh ý thức cường đại như hiện tại, hắn vẫn có thể ngăn cản được những cám dỗ này.
“Sao lại thế này? Một khi quan sát cơ duyên trong quần thể cung điện này trong khoảng thời gian đủ lâu, thì dần dần không thể khống chế ý thức tâm linh được nữa sao?” Hứa Cảnh Minh có chút nghi hoặc.
Lúc quan sát thiên văn chương trên tường viện kia hắn cũng dần mất khống chế, về sau quan sát ngôi sao Nguyên Sơ cỡ nhỏ này, hắn cũng bắt đầu mất không chế.
“Rào rào rào ~~~” Tại một nơi sâu thẳm dưới lòng đất của quần thể cung điện, có một con sông màu đen.
Con sông màu đen này thu hút đủ loại khí tức hỗn loạn tà ác tội nghiệt, vẫn luôn tuôn chảy bên dưới nền đất quần thể cung điện. Sự tồn tại của nó cũng khiến cho quần thể cung điện ở phía trên trở nên yên tĩnh hài hòa.
“Con sông màu đen này?” Một phân thân Hứa Cảnh Minh đến đây, quan sát dòng chảy của dòng nước ngầm dưới quần thể cung điện, theo bản năng nghĩ đến Thâm Uyên.
Hắn có được kỳ vật “Thâm Uyên cỡ nhỏ”, cảm thấy con sông màu đen này giống như những cành cây ngoằn ngoèo của Thâm Uyên.
“Con sông màu đen này, là một nhánh khác của Thâm Uyên?” Lần này, Hứa Cảnh Minh lại giữ được bình tĩnh, không mất khống chế nữa: “Mình đã có tích lũy sâu sắc ở lưu phái Hư Uyên, có thể dễ dàng lĩnh ngộ con sông màu đen này, thậm chí còn giữ được tỉnh táo?”
...
Thiên văn chương trên tường viện, ngôi sao Nguyên Sơ cỡ nhỏ, dòng nước dưới lòng đất, bức tranh trên bức tường của chính điện, ngọn lửa thiêu đốt trong tiểu điện Đan Lô, 300 thanh kiếm khí được cất chứa trong một tòa đại điện…
“Có thể quan sát từ xa, nhưng mà không thể chạm đến” Hứa Cảnh Minh phát hiện điểm tương đồng của tất cả. Cho dù là một bức tranh trên vách điện, hắn vừa đi đến gần nó, thì phát hiện chính mình không thể tiếp cận hơn nữa.
Một bức tranh cũng có lực lượng kinh khủng, đám cường giả nửa bước cảnh giới thứ ba căn bản không có cách nào đụng vào.
1186 chữ
Bạn cần đăng nhập để bình luận