Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ

Chương 284: Càng luyện càng mạnh hơn!

Quãng thời gian đen tối nhất của Hứa Cảnh Minh chính là lúc bị gãy chân, ở thời điểm đó, hắn cảm thấy con đường võ đạo của bản thân đã đứt đoạn hoàn toàn. Vì trên lý thuyết, cho dù chấn thương có khôi phục tốt đến mức nào đi chăng nữa, thì độ linh hoạt của chân hắn vẫn kém hơn các cao thủ khác rất nhiều.
Sau khi phấn đấu nhiều năm như vậy, mọi hi vọng đã bị dập tắt chỉ trong một trận đấu, cảm xúc tuyệt vọng sau đó đã tra tấn hắn mỗi ngày trong suốt hơn nửa năm, về sau, hắn mới dần dần thích ứng được.
Vì đã lâm vào tình cảnh như vậy, hắn cảm thấy mình cần phải chấp nhận khuyết điểm của bản thân, cố gắng rèn luyện thương pháp, sau đó dùng thương pháp thuần túy nhất để đi tới võ đài mạnh nhất thế giới.
Lúc đó, hắn vừa luyện thương vừa phải cẩn thận lực chân, mỗi khi cảm cơn đau ở chân, hắn đều phải hết sức cẩn thận vì sợ chấn thương sẽ nặng thêm.
“Trước đây, mỗi lần mình phát lực đâm thương, khớp chân lại dâng trào cơn đau nhức nhối. Song, mình lúc đó cũng không sợ đau, thậm chí còn nghiên cứu cấp độ đau một cách cẩn thận để chấn thương trở nặng.”
Hứa Cảnh Minh luyện thương pháp: “Cơn đau hiện giờ chỉ là đau mà thôi.”
“Điều này chỉ khiến ta luyện thương càng thêm thỏa thích mà thôi.”
Hứa Cảnh Minh càng luyện càng hưng phấn hơn.
Cơn đau làm dao động đại não của hắn càng thêm mãnh liệt. Cảm xúc mãnh liệt hoàn toàn dung nhập hoàn toàn vào trong thương pháp.
“Hóa thành ánh sáng hết đi!”
Toàn bộ hết thảy, thậm chí đau đớn hành hạ đều hóa thành ánh sáng hết đi!
Hứa Cảnh Minh chỉ cảm thấy bản thân luyện Hóa Hồng thương pháp lúc này còn tập trung hơn lúc ở trạng thái đỉnh cao bình thường!
Thời gian trôi đi từng giây từng phút.
Đau đớn đang tăng lên, ngày càng dữ dội!
Do đau đớn, tâm linh ý thức của Hứa Cảnh Minh ngày càng tập trung vào Hóa Hồng thương pháp.
Chỉ khi tập trung hơn, thậm chí còn dồn nén cơn đau vào việc luyện thương, thì hắn mới không bị quấy nhiễu.
“Hóa thành ánh sáng đi! Hóa thành ánh sáng đi! Hóa thành ánh sáng đi!”
Càng đau càng chuyên tâm!
Đến giai đoạn về sau, Hứa Cảnh Minh hoàn toàn không mảy may phân tâm!
Trong đầu chỉ có một ý nghĩ duy nhất: Hóa thành ánh sáng!
Toàn bộ đều hóa thành ánh sáng!
Cơ thể của hắn, cơn đau của hắn, tâm trạng của hắn,… Toàn bộ đều hóa thành ánh sáng!
Hứa Cảnh Minh cảm thấy thương pháp của hắn nhanh hơn!
Ý chí điều khiển cơ thể cũng mạnh mẽ hơn lên!
Không biết là mất bao lâu.
“Đoàng!”
Cơ thể Hứa Cảnh Minh run lên.
“Cơn đau đạt tới cấp 15, hệ thống thần kinh sụp đổ, cơ thể tự động khôi phục.”
Xuất hiện một thông báo nhắc nhở, cơ thể Hứa Cảnh Minh khôi phục về trạng thái đỉnh cao, không còn đau đớn, cực kỳ dễ chịu.
Hứa Cảnh Minh đứng sững tại chỗ.
“Gì?”
“Cơn đau đạt tới giới hạn chịu đựng tối đa của hệ thống thần kinh, cơ thể tự động khôi phục?”
Hứa Cảnh Minh có phần ngạc nhiên, “Người ta thường nói đau đớn khó lòng chịu đựng, vừa rồi mình luyện Hóa Hồng thương pháp, tại sao về sau càng luyện càng mạnh!”
Đúng thế, theo hắn nhớ, khi đến giai đoạn về sau, hắn đã quên cơn đau đớn mà chỉ tập trung luyện thương
Lúc đó, tâm linh ý thức của hắn càng ngày càng phấn khởi, sau đó dung nhập vào từng đường thương, sức lực bộc phát càng ngày càng mạnh mẽ!
Khi tâm linh ý chí truyền càng mãnh liệt, hắn lại càng sảng khoái!
“Dựa theo mô tả của Hiên, hình như mình đã tôi luyện ý chí đến tầng cảnh giới thứ ba?”
Hứa Cảnh Minh không giấu được vui mừng, “Tầng cảnh giới thứ ba “rực cháy”! Đau đớn càng mạnh, tâm linh ý chí càng thêm rực cháy, càng thêm vững chắc. Tâm linh ý chí như lưỡi đao, càng tôi luyện càng sắc bén?”
“Bí tịch truyền thừa có ghi chép, đại đa số mọi người đều nằm ở tầng cảnh giới đầu tiên, cố gắng kiên trì nhẫn nại chịu đựng càng lâu càng tốt.”
“Đạt tới tầng cảnh giới thứ hai, bình tĩnh, có thể làm cho đau đớn hành hạ không ảnh hưởng tới tâm lý đã là thiên tài, trong muôn người chưa chắc đã có được một người.”
“Đạt tới tầng cảnh giới thứ ba, rực cháy! Đau đớn hành hạ lại khiến tâm linh ý chí trở nên vững chắc là cực kỳ hiếm hoi? Thiên tài trong số các thiên tài?”
Hứa Cảnh Minh nghĩ đến mô tả trong bí tịch truyền thừa, hắn không khỏi đắc ý một phen.
Lời bình của một nhân vật truyền thuyết vũ trụ là Hiên đã khiến hắn có thêm niềm tin vào bản thân mình.
“Trong mười hai loại phương pháp tôi luyện ý chí, phương pháp đau đớn này rất hợp với mình.”
Hứa Cảnh Minh tràn đầy lòng tin trên con đường rèn luyện tâm trí.
“Hay lắm, mỗi khi huấn luyện tôi luyện ý chí, mình sẽ lấy phương pháp đau đớn làm trọng tâm, còn những phương pháp khác sẽ là phụ trợ.”
Hứa Cảnh Minh nghĩ thầm.
Thời gian lặng lẽ trôi đi, chớp mắt lại qua thêm một tháng nữa.
Liễu Hải đang ở trong sân luyện võ tại không gian cá nhân.
“Muốn đột phá lên cấp năm, tại sao lại khó như vậy?”
Liễu Hải cầm khiên trên tay, bản thân ông cũng thấy mệt mỏi: “Mình đạt tới cấp bốn 99% đã hơn một tháng, nhưng hoàn toàn không nhìn thấy hy vọng đột phá. Dựa theo miêu tả của bí tịch truyền thừa, mình phải cảm ứng tất cả các tế bào một cách rõ ràng, nhưng điều đó căn bản là không thể.”
“Có lẽ, mình cần phải kích thích ý chí chiến đấu của bản thân.”
Liễu Hải nghĩ.
Lâu vậy rồi, ngoại trừ lần luận bàn với đệ tử Hứa Cảnh Minh khi thế giới ảo vừa mở cửa, hai người vẫn chưa từng giao thủ lại!
Liễu Hải có thể cảm nhận được tốc độ tiến bộ nhanh chóng của Hứa Cảnh Minh, ông ấy đương nhiên biết đồ đệ của mình là một đối thủ mạnh.
Liễu Hải nhấp nhẹ vào không trung, liên lạc với Hứa Cảnh Minh.
Rẹt.
Kết nối thành công.
“Sư phụ tìm con sao?”
Quanh ảnh hiện lên cảnh tượgn Hứa Cảnh Minh đang luyện thương say sưa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận