Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ

Chương 148: Hứa Cảnh Minh và Phương Ngu (2)

Vương Di, Hành Phương, Dương Thanh Thước và Lưu Xung Viễn đều nhìn Hứa Cảnh Minh.
Lê Miểu Miểu cũng nhìn bạn trai mình.
“Tôi không cần đội cậu nhận thua.”
Hứa Cảnh Minh nhìn Phương Ngu, cười nói: “Bởi vì chúng tôi sẽ tự tay đánh bại chiến đội Ô Lăng và giành lấy chiến thắng này.”
“Về phần một đấu một, cuộc chiến sinh tử không ai can thiệp sao?”
Hứa Cảnh Minh nhìn chằm chằm Phương Ngu: “Tôi cũng rất mong chờ!”
Mắt Phương Ngu sáng lên.
“Hãy để các đồng đội khác chiến đấu tùy ý trước, chúng ta sẽ đấu với nhau sau.”
Hứa Cảnh Minh nói.
“Được.”
Phương Ngu cười vui vẻ.
“Hai đội hãy chuẩn bị, trận chiến sẽ bắt đầu ngay lập tức.”
Người dẫn chương trình Lưu Hâm nhìn thông báo từ hệ thống thế giới ảo, lập tức lên tiếng.
Ôi! Ôi!
Cả hai đội biến mất rồi xuất hiện tại khu vực chuẩn bị chiến đấu.

Hai bên lần lượt lựa chọn vũ khí và trang bị.
Hứa Cảnh Minh chọn áo giáp nhẹ, một cây ngân thương và song khiên như cũ. Nhưng sau khi phương pháp tiến hoá đạt đến cấp độ cao cấp, trang bị của hắn cũng đã xuất hiện thay đổi.
Ví dụ, kiểu dáng của áo giáp nhẹ và giày chiến vẫn không thay đổi, nhưng trọng lượng đã được tăng lên 150 kg. Trong điều kiện hình dạng hoàn toàn không thay đổi, sự gia tăng trọng lượng thể hiện sự gia tăng mật độ, đồng nghĩa với việc mức độ phòng thủ của áo giáp cũng sẽ được tăng lên đáng kể.
Loại áo giáp nhẹ này có thể chống lại những mũi tên thông thường của các cung thủ cấp cao.
Trọng lượng của vũ khí và lá chắn cũng đã được tăng lên tương ứng, nếu không thì sẽ cảm thấy quá nhẹ.
“Khi thân thể tiến hóa, mật độ xương và cơ bắp tăng lên rất nhiều.”
Hứa Cảnh Minh vừa chọn trang bị vừa nghĩ: “Tuy vóc dáng không béo lên, nhưng trọng lượng của mình tăng gấp ba lần so với lúc chưa luyện tập phương pháp tiến hoá.”
Xương cứng hơn hợp kim, cơ cứng hơn dây thép, nhờ thế mà có thể bộc phát sức mạnh đáng sợ như vậy, trọng lượng đương nhiên cũng theo đó mà tăng lên.
“Bản đồ lần này là chiến trường cổ đại?”
Hứa Cảnh Minh liếc nhìn khung cảnh trong bản đồ nhỏ, sau đó liếc nhìn Phương Ngu ở đối diện, Phương Ngu cũng nhìn Hứa Cảnh Minh.
Mười tuyển thủ rơi vào trong bản đồ.

Người dẫn chương trình Lưu Hâm xem mười người lựa chọn vũ khí và trang bị, đồng thời giới thiệu: “Để tôi phổ biến cho mọi người một chút, sau khi phương pháp tiến hoá đạt đến trình độ cao, trọng lượng cơ thể sẽ tăng lên, vũ khí và trang bị cũng như vậy. Áo giáp nhẹ thường sẽ nặng 120 kg đến 200 kg, còn áo giáp nặng sẽ không nhẹ hơn 600 kg. Mặt khác, nếu nhẹ quá thì khả năng phòng thủ sẽ yếu hơn các cao thủ cùng cấp độ.”
“Không thể tin được.”
“Với sức mạnh cấp Nguyệt Ngân của tôi mà nói, nếu tôi mặc một bộ giáp nặng 600 kg, tôi sẽ không thể di chuyển được.”
“Không phải cao thủ cấp thần nào cũng dám mặc áo giáp nặng như vậy. Cậu không nghe thấy sao, phải là phương pháp tiến hoá cấp cao mới được.”
“Khi nào tôi có thể mạnh như vậy? Mặc áo giáp 600 kg mà vẫn có thể di chuyển đến 100 km một giờ?”
Vô số người sợ hãi thán phục.
Chiến trường cổ đại.
Mười tuyển thủ rơi xuống và tản ra khắp nơi.
Công trình kiến trúc nơi đây chỉ có duy nhất những bức tường thành cổ không còn nguyên vẹn. Bên ngoài bức tường thành cổ kính là một vùng đất đỏ sẫm giống như bị máu nhuộm đỏ, ngoài ra thì không còn thứ gì để che chắnx Sau khi Hứa Cảnh Minh và Phương Ngu tiếp đất, bọn họ đứng cách nhau khoảng hai trăm mét, sau đó quan sát lẫn nhau.
“Trước tiên hãy đánh một trận, sau đó giao chiến trường cho hai đội trưởng bọn hắn.”
Vương Di nói trong kênh truyền âm của đội.
Họ đều biết rằng, thực lực của mình so với đội trưởng quả là một trời một vực! Hoàn toàn là hai cấp độ khác hẳn nhau, nên không cần thiết phải hợp lực với nhau.
“Giết.”
“Chặn chúng lại.”
“Cẩn thận Thần Tiễn Thủ.”
Trong nháy mắt, cả hai đội bắt đầu lao vào chiến đấu.
Tuy không hề hẹn trước, nhưng mọi người đều né tránh hai vị đội trưởng!
Hứa Cảnh Minh và Phương Ngu vẫn tiếp tục thăm dò lẫn nhau.
“Nhất định phải giết được Thần Tiễn Thủ của đội đối phương..”
Lão tiền bối Liễu Tiến Phong và những người khác liều mình lao về phía Thần Tiễn Thủ. Vì bản đồ chiến trường cổ đại không có bất kỳ chướng ngại vật nào khác, chỉ cần nhìn thoáng qua cũng có thể thấy được vị trí của mọi người, nên việc bao vây và tiêu diệt thần tiễn thủ tương đối đơn giản.
“Bảo vệ chị Di.”
Dương Thanh Thước, Lưu Xung Viễn và Hành Phương hợp lực ngăn cản đối thủ.
Trận chiến bắt đầu như vậy.
Một bên phòng bị, một bên tấn công.
Chỉ cần bọn hắn ngăn chặn được đối thủ, Vương Di rất có thể có được cơ hội thích hợp để bắn tên.
Nhưng đối mặt với bốn vị cao thủ liều mạng chỉ muốn tiêu diệt Vương Di, đám người Dương Thanh Thước cũng rất khó để ngăn cản.
“Phốc…”
Các thành viên của cả hai đội lần lượt ngã xuống trong cuộc chiến.
Vương Di bị Liễu Tiến Phong cùng chú của Phương Ngu hợp lực giết chết, nhưng với sự hợp tác từ phía các đồng đội, cô đã lần lượt bắn chết ba người bên chiến đội Ô Lăng!
“Hự…”
Hành Phương và Dương Thanh Thước đều bị thương nặng nhưng vẫn cố đứng vững, còn bốn người chiến đội Ô Lăng đều đã bị tiêu diệt.
Bên tai Hứa Cảnh Minh và Phương Ngu nghe âm thanh chém giết của đồng đội, bọn họ theo dõi toàn bộ khung cảnh đổ máu nhưng không hề can thiệp. Cho đến khi bốn thành viên chiến đội Ô Lăng bị giết chết hoàn toàn, nơi đó chỉ còn lại Hành Phương và Dương Thanh Thước của chiến đội Lê Mộc.
“Quả nhiên, có Thần Tiễn Thủ trong đội đồng nghĩa với việc chiếm được ưu thế.”
Phương Ngu nhẹ giọng nói: “Giờ chúng ta đấu được chưa?
“Đến đây.”
Hứa Cảnh Minh cầm song khiên trên tay rồi nhìn hắn.
Ánh mắt Phương Ngu dần trở nên lạnh lẽo, hắn cầm một cây phá thành kích dày cộp, ngay lập tức lao tới. Mặt đất rung chuyển theo từng bước đi của hắn. Bộ giáp mà Phương Ngu mặc là bộ giáp nặng nhất ở Trung Quốc hiện nay, trọng lượng của nó lên tới 800 kg, thật đáng sợ!
Phương Ngu có thiên phú hơn người, mức độ tương thích với Bạo Hổ Tiến Hóa Pháp đạt tới 103%. Sức mạnh của hắn ta dường như là vô hạn, khi mặc lên bộ giáp 800 kg thì hắn mới cảm thấy phù hợp với mình! Trọng lượng thành kích trong tay cũng phải lên đến 300 kg… Tổng cộng, trang bị mà Phương Ngu đang mang theo trên người đã vượt quá một tấn, vậy mà hắn vẫn chạy được với tốc độ kinh hoàng như vậy, mức độ uy hiếp kinh khủng tới mức không thể tưởng tượng nổi.
Hắn chạy gần hết khoảng cách hai trăm mét chỉ trong nháy mắt.
Hứa Cảnh Minh nhìn thấy đối thủ tiến đến, hắn khẽ động chân.
Bùm! Bùm!
Chân hắn đạp trên mặt đất như sấm sét, tốc độ bộc phát nhanh hơn Phương Ngu rất nhiều.
Trong nháy mắt, cả người Hứa Cảnh Minh biến thành một bóng hình đỏ sậm, hắn đã sẵn sàng nghênh đón!
============
Tiểu nữ cầu Nguyệt Phiếu, cầu Donate :”>
Bạn cần đăng nhập để bình luận