Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ

Chương 821: (Phần 7) Chạy trốn với khoảnh cách mười hai năm ánh sáng (3)

Phòng làm việc trên tầng hai.
Hứa Cảnh Minh xuất hiện từ trong hư không, ngồi vào bàn làm việc.
“Mình đã hoàn thành nhiệm vụ, vừa giết được ba sinh mệnh Bản Nguyên Ngục tộc vừa thu hoạch kha khá chiến lợi phẩm.” Hứa Cảnh Minh tiến vào mạng thế giới ảo bằng ý niệm, sau đó tổng hợp hình ảnh về ba tên sinh mệnh Bản Nguyên Ngục tộc và toàn bộ chiến lợi phẩm, cũng như tình trạng hiện tại của hành tinh Khủng Ngư và gửi lên cấp trên.
Cùng lúc đó, Hứa Cảnh Minh cũng bắt đầu kiểm tra từng chiến lợi phẩm.
“Đao?”
Hứa Cảnh Minh cầm lấy cây trường đao đẫm máu, liền cảm nhận được khí trường vô hình đang tác động đến xung quanh. Hắn lập tức điều khiển nguyên lực để áp chế khí trường vô hình này, nếu không thì nó sẽ tiếp tục lan rộng và gây hại đến người dân bình thường.
“Mình nghe nói sinh mệnh Bản Nguyên Ngục tộc đều dùng phương pháp tiến hóa để chế tạo binh khí, khiến cho binh khí của chúng có sức hủy diệt vô cùng kinh người.”
Hứa Cảnh Minh cất đao đi, tiếp tục nghiên cứu một đôi găng tay một lúc lâu, sau đó lại chuyển sang quan sát thanh đoản mâu màu đen đáng sợ.
Sau khi kiểm tra binh khí, hắn tiếp tục lấy ba chiếc sừng đẫm máu ra.
“Mình nghe nói, chỉ những sinh mệnh Bản Nguyên Ngục tộc mới được ban cho chiếc sừng màu máu này, đây cũng chính là biểu tượng cho địa vị và vinh quang của bọn hắn, đồng thời còn chứa đựng phương pháp tiến hóa tiếp theo.” Hứa Cảnh Minh cẩn thận xem xét.
Chiếc sừng màu máu rất đặc biệt, có công năng cất giữ một lượng lớn vật phẩm trong một không gian độc lập, bao gồm phi thuyền và những vật tùy thân khác.
“Đã nhiều năm trôi qua, mà các chủng tộc trong vũ trụ đều không thể chiếm được phương pháp tiến hóa của Ngục tộc.”
Hứa Cảnh Minh nhanh chóng thu dọn ba chiếc sừng đi, sẵn sàng chờ đợi những chuyện tiếp theo xảy ra, viện nghiên cứu Nguyên Sơ sẽ phái người đến thu hồi chiến lợi phẩm.
……….
Trong một phi thuyền vũ trụ loại nhỏ.
Thủ lĩnh phân đội sinh mệnh Bản Nguyên Ngục tộc và một nữ cộng sự im lặng nhìn thiết bị phát tín hiệu trong tay.
“Ong.”
Một đèn tín hiệu lại vụt tắt.
“Tang Nha cũng chết rồi.” Tên thủ lĩnh và nữ cộng sự đều có chút không vui.
“Đội trưởng, đám người Tùng La rốt cuộc đã gặp phải kẻ nào? Sinh mệnh Bản Nguyên cấp mười Nhân tộc?” Nữ cộng sự nói.
“Chắc vậy.”
Thủ lĩnh đội Ngục tộc khẽ gật đầu: “Họ vừa mới đi cướp tinh cầu có sự sống đầu tiên thì đã bị giết chết! Rất có thể tên sinh mệnh Bản Nguyên cấp mười kia đang sống ở tinh hệ xung quanh, cho nên mới có thể tới đó nhanh như vậy.”
“Nhưng Varuna và Tùng La chết cùng một lúc.” Nữ cộng sự nói: “Một khi đụng độ với sinh mệnh Bản Nguyên cấp mười, bọn họ chắc chắn sẽ lập tức tách ra chạy trốn. Với khả năng chạy trốn của Ngục tộc chúng ta, ba người bọn họ không thể bỏ mạng cùng một lúc như vậy được.”
“Đúng là hơi kỳ lạ.”
Ánh mắt của tên thủ lĩnh trở nên u ám: “Đáng tiếc, chúng ta không thể biết được tình huống cụ thể.”
“Varuna và Tùng La chết cùng một lúc, sau đó Tang Nha phát tín hiệu nguy hiểm rồi cũng bỏ mạng.” Nữ cộng sự suy tư nói: “Trong khi đó, Varuna và Tùng La lại không phát tín hiệu gì.”
“Có lẽ trước đó, ba người bọn họ đều cho rằng mình có thể chạy được.” Tên thủ lĩnh lắc đầu: “Chờ đến lúc đối phương thi triển thủ đoạn chí mạng thì đã muộn! Đáng tiếc, công nghệ truyền tin liên lạc của Ngục tộc chúng ta quá kém cỏi, không thể bao phủ toàn bộ vực Thiên Mãng của Nhân tộc.”
Trong vũ trụ rộng lớn, truyền tin liên lạc vẫn là một vấn đề nan giải. Trong số các chủng tộc, thì Nhân tộc chính là thế lực giải quyết vấn đề này tốt nhất.
Nhân tộc vốn dĩ có ưu thế về phương diện khoa học kỹ thuật, mạng lưới thế giới ảo càng là một thành tựu đáng tự hào của bọn họ. Mỗi một sinh mệnh Tinh Không phổ thông của Nhân tộc đều có phạm vi liên lạc bao phủ toàn bộ một vực vũ trụ! Còn đối với sinh mệnh Bản Nguyên Nhân tộc, phạm vi này còn vượt ra cả lãnh thổ 34 vực vũ trụ của bọn họ.
Bên cạnh đó, cho dù đang ở trong khu vực lãnh thổ, Ngục tộc cũng chỉ có thể liên lạc với nhau bằng những phương thức hết sức thô sơ, dù sao thì máy chủ ảo cướp bóc từ Nhân tộc cũng chỉ có thể bao phủ một hành tinh duy nhất. Còn thế giới ảo, ngay cả khi chỉ là phiên bản đơn giản hoá, thì đã là một thú vui hiếm có đối với Ngục tộc.
Đối với các khu vực bên ngoài thì sao?
Một khi hành động đơn lẻ thì buộc phải tự sinh tự diệt. Dĩ nhiên, chuyện này cũng có cái lợi, bọn họ lẻn vào lãnh địa của kẻ địch, chính vì không có cách nào liên lạc với nhau nên sẽ không bị bại lộ vị trí, không liên lụy đến đồng bọn.
“Đội trưởng, đợt hành động đầu tiên đã hao tổn mất ba đội viên, ngài có định trở về không?” Nữ cộng sự lo lắng hỏi: “Tôi cứ luôn cảm thấy hai cái chết đồng thời của Tùng La và Varuna rất kỳ quái.”
“Chúng ta lẻn vào khu vực của Nhân tộc, đương nhiên cũng sẽ gặp phải sinh mệnh Bản Nguyên Nhân tộc đôi ba lần, vấn đề hao tổn nhân lực cũng là chuyện bình thường.” Tên thủ lĩnh lắc đầu: “Tổn thất không vượt quá 30%, cứ tiến hành mọi thứ như bình thường.”
Dẫn dắt đội hành động, hắn ta đã sớm quen với việc tổn thất.
Hơn nữa, sau khi giao chiến, Ngục tộc bị thiệt mười, thì Nhân tộc cũng sẽ mất chín
Nữ cộng sự gật đầu tuân mệnh: “Phải.”
“Nhóm ba người Tùng La chỉ là do xui xẻo mà thôi! Những nhân vật lợi hại chân chính của Nhân tộc thường sẽ trấn thủ ở tuyến đầu để chống lại Thần tộc Hư Không, ít khi có mặt tại vực vũ trụ Thiên Mãn.” Thủ lĩnh nói: “Chúng ta nghỉ ngơi trước đã, sau đó lại bắt đầu đợt cướp thứ hai.”
Thủ lĩnh phân đội sinh mệnh Bản Nguyên Ngục tộc nhìn về phía hành tinh hành chính thịnh vượng ở phía xa, nơi sinh sống của hơn mười tỷ người, đồng thời cũng chính là mục tiêu của đợt cướp thứ hai.
Đối với mỗi lần hành động, nếu chưa cướp đủ hoặc thiệt hại đạt đến mức độ nhất định, thì cả phân đội Ngục tộc sẽ không dừng tay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận