Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ

Chương 206: (Phần 2) Hứa Cảnh Minh và Liễu Hải

Lôi Vân Phóng nói: “Bọn họ hẳn đã đạt đến tầng bốn rồi.”
“Cả thế giới này có mấy người đạt đến tầng bốn là chuyện rất bình thường.”
Liễu Hải gật đầu.
“Vậy tôi nên làm gì để đột phá?”
Lôi Vân Phóng truy hỏi.
“Cậu đã đột phá đến đao pháp tầng năm nhỉ?”
Liễu Hải hỏi.
Lôi Vân Phóng gật đầu.
“Trong đao pháp tầng năm, chắc hẳn có bộ pháp và Luyện Tâm Pháp.”
Liễu Hải nói: “Theo miêu tả trong bộ kỹ năng truyền thừa, Luyện Tâm Pháp nhìn có vẻ mơ hồ, trên thực tế là đang rèn luyện “ý thức” của chúng ta, giúp cơ thể trở nên mạnh hơn, cũng khiến tín hiệu hệ thần kinh hoạt động mạnh hẽ hơn. Tín hiệu càng mạnh…... cũng có thể càng đi sâu vào sự di chuyển cơ thể.”
Lôi Vân Phóng gật đầu: “Đúng vậy, tôi có được Luyện Tâm Pháp.”
“Vậy cậu luyện đi.”
Liễu Hải nói: “Luyện tâm không thể mưu lợi, có những người có thể tuổi còn nhỏ, nhưng tâm linh ý chí rất mạnh. Có vài người già sắp gục, tâm linh ý chí không chịu nổi. Rốt cuộc, vẫn phải xem thực lực của từng người.”
“Tôi cảm thấy, tâm linh ý chí tôi cũng khá mạnh.”
Lôi Vân Phóng không kiềm được nói.
“Sau khi tâm linh ý chí mạnh rồi, còn phải phù hợp với hệ thống chiến đấu của mình.”
Liễu Hải nói: “Mỗi chiêu mỗi thức khi chiến đấu có thể tự nhiên dung hợp với tâm linh ý chí mạnh mẽ, ban nãy tiềm lực di chuyển cơ thể mới có thể đạt đến tầng bốn.”
Lôi Vân Phóng gật đầu: “Tôi cũng hiểu.”
“Chúng ta có được bộ kỹ năng truyền thừa, nội dung sớm đã nói rất rõ ràng.”
Liễu Hải nói: “Không thể mưu lợi.”
“Vậy tôi tiếp tục luyện tập.”
Lôi Vân Phóng gật đầu: “Liễu lão ca, cảm ơn.”
“Lạc hậu nhất thời không là gì cả, tôi tin, thế hệ trước như chúng ta không dễ dàng bị vượt qua như thế.”
Liễu Hải cổ vũ.
Lôi Vân Phóng gật đầu, biến mất ở sân luyện võ.
Liễu Hải nhìn một màn này, sau đó vươn tay, lại cầm một khiên một đao: “Theo như trên đó nói, bây giờ nhân tài cấp cao nhất của Trung Quốc chỉ có mình và Cảnh Minh, cũng không biết Cảnh Minh đã chọn loại tài nguyên nào. Tuy nhiên, bộ kỹ năng truyền thừa tầng tám…... cao thâm hơn khiên đao thuật tầng năm quá nhiều, có những gnười hao phí thời gian trăm năm cũng khó lòng nghiên cứu thông suốt.”
Liễu Hải vô cùng đắc ý với lựa chọn của mình.
Bộ kỹ năng tầng tám so với huấn luyện binh khí võ đạo trên Trái Đất càng phong phú hơn nhiều, mỗi ngày Liễu Hải đều đắm chìm trong đó, hấp thu dinh dưỡng, không ngừng làm phong phú hệ thống kỹ năng khiên đao Thái Cực của mình.
.................
.................
Trong lúc Hứa Cảnh Minh và Liễu Hải đều đắm chìm trong thế giới võ đạo của mình, chức năng “đối chiến toàn cầu” cũng đang rất được hoan nghênh, các cao thủ các nước kịch liệt đối chiến từng trận, tình thế cũng dần rõ ra.
Biết được cuối cùng ai càng mạnh!
Nhìn khắp toàn cầu, ai có thể xếp trong top ba? Ai có thể xếp trong top mười? Khán giả xem chiến đấu nhiều rồi, cũng có thể suy đoán được đại khái.
“Ài, lại thua rồi.”
“Trương Thanh cũng thua rồi.”
Phòng phát sóng trực tiếp của của chính phủ, vô số người xem thở dài.
Trong một trận chiến, Trương Thanh dẫn đầu cao thủ Trung Quốc giao đấu với cao thủ Liên Bang Hoa Kỳ, nhưng kết quả chung cuộc là thua.
“Giải đấu toàn cầu diễn ra được năm ngày rồi, trong số cao thủ Trung Quốc chúng ta cũng không có ai có thể toàn thắng sao? Trương Thanh thắng chín thua một, không có ai toàn thắng cả!”
“Thật là không vui, lại thua rồi!”
“Chúng ta còn Liễu Hải, tuyển thủ đệ nhất toàn cầu, còn cả Lôi Vân Phóng, còn Hứa Cảnh Minh!”
“Đừng nhắc đến Lôi Vân Phóng nữa, ông ta cũng thua trước Phương Ngu rồi! Hứa Cảnh Minh thì mãi không dám tham gia giao đấu toàn cầu, theo tôi thấy, cậu ta cũng chẳng có tiến bộ gì cả. Chúng ta chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào Liễu Hải thôi.”
“Cũng chỉ có Liễu Hải đáng tin.”
“Trung Quốc chúng ta có một cao thủ toàn thắng khó như vậy sao?”
“Phương Ngu đánh bại Lôi Vân Phóng, lại đánh bại Quiet St Mills của Liên Bang Hoa Kỳ, tôi từng tin tưởng cậu ta biết bao nhiêu! Ai ngờ sau này cậu ta đầu tiên là thua Tiger Fussen, sau đó lại thua Alan Emelianko của Nga.”
“Tiger Fussen lúc trước đứng thứ hai toàn cầu. Alan Emelianko kế tiếp, lúc trước đứng thứ ba toàn cầu! Phương Ngu thua cũng rất bình thường.”
“Đều nói cậu ta đứng thứ hai Trung Quốc, sau này có hy vọng vượt qua Liễu Hải, vượt qua cái rắm!”
“Thua, thua, thua! Thua trận đấu, xem mà tức thật!”
Khán giả đang rời khỏi phòng phát sóng trực tiếp.
Ba người Lê Miểu Miểu, chị Khổng, Tiểu Tăng cũng đang xem.
“Bà chủ, trong lúc giao đấu toàn cầu, Trung Quốc chúng ta thường xuyên rơi vào tình huống xấu. Phần đông cao thủ trên bảng Tinh Không dường như đều không xếp vào top năm toàn cầu.”
Chị Khổng nói: “Phương Ngu cũng bại hai trận rồi.”
“Xem ra Liễu Hải và anh rể phải xuất chiến rồi.”
Tiểu Tằng nói: “Khi nào anh rể ra tay vậy? Rất nhiều người đều đang chờ anh ấy ra tay kìa.”
“Quay về chị sẽ hỏi.”
Lê Miểu Miểu cũng đứng dậy, sắc mặt cũng không tốt lắm: “Thi đấu thua rồi, xem cũng không vui. Gào khàn cả giọng vẫn thua, Trương Thanh chính là thần tượng của chị, ài….”
“Đi thôi, bà chủ.”
Chị Khổng, Tiểu Tằng cũng cảm thấy không vui.
Một đám cao thủ đứng đầu Trung Quốc có rất nhiều fan, mỗi lần fan ôm hy vọng đến xem trận đấu, nếu đấu thua, quả thật khiến cho rất nhiều người tan nát cõi lòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận