Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ

Chương 159: Thực lực thật sự của Liễu Hải (1)

“Sắp bắt đầu rồi.”
Hứa Cảnh Minh nói: “Nhớ quan sát thật kỹ trận đấu này, tình huống của chiến đội Tiên Tư sắp phải đối mặt rất giống với chúng ta. Chúng ta có thể học tập một ít kinh nghiệm từ họ.”
“Đã rất lâu rồi tiền bối Liễu Hải không được thể hiện thực lực thật sự của mình. Tôi hi vọng chúng ta có thể nhìn ra được một chút trong trận đấu này.”
Vương Di cũng nói.
Tất cả ở đây đều bắt đầu tập trung tinh thần để quan sát cục diện của trận đấu, ngay cả Lê Miểu Miểu cũng bày ra dáng vẻ cực kỳ nghiêm túc.
Trận đầu vòng bán kết được diễn ra bản đồ rừng núi.
Sau cơn mưa, mặt đất hơi lầy lội.
Năm người nhóm Liễu Hải và năm người nhóm Trương Thanh đã tiến vào các khu vực khác nhau trên bản đồ, có người ở lưng chừng núi, có người ở trên mặt đất, có người thì trên cây.
“Bốn người liên thủ đối phó bốn vị tiền bối kia trước.”
Trương Thanh mặc khinh giáp lên người, sau lưng đeo hai thanh kiếm. Cô vốn là một người có dung mạo vô cùng xinh đẹp, danh tiếng vang xa, nhưng ánh mắt cô ấy lại sắc bén như kiếm: “Sư phụ Liễu Hải sẽ không ra tay với các em đâu.”
“Vâng, đội trưởng.”
“Vâng, sư phụ.”
Bốn nữ đội viên đồng loạt đáp lại.
Ở trong rừng núi, chiến đội Tiên Tư bao gồm Tôn Ngọc Đinh, Vương Noãn, Đới Hiểu Thanh, Viên Ngọc Kiều, còn đội của Liễu Hải có Hứa Hồng, Đới Thông Đạt, Điền Nhất Khúc, Chu Phàm, bốn người giao thủ với nhau trước.
Cuộc chiến một chọi một, Thần Tiễn Thủ phối hợp, trong nháy mắt cung tên rít gào, cuộc giao tranh bắt đầu.
Tuy Liễu Hải rất hứng thú nhìn cảnh này, thưởng thức các vãn bối chiến đầu: “Nhờ có mình chỉ dẫn, đám người Chu Phàm đã tiến bộ qua từng trận đấu, các chiêu thức càng ngày càng cay nghiệt, sức phối hợp cũng càng ngày càng tốt. Mấy cô gái kia… tuy rất xinh đẹp, nhưng còn quá trẻ tuổi, phong độ vẫn chưa đủ ổn định.”
Sau một lúc giao chiến.
Bốn người Chiến đội Tiên Tư đã bị diệt sạch, Thần Tiễn Thủ ‘Chu Phàm’ của đội lão niên Liễu Hải là người sống sót cuối cùng!
“Vút.”
Khi cả đội chỉ còn lại một mình, Trương Thanh lập tức hành động, cô lao rất nhanh đến chỗ Chu Phàm.
Chu Phàm cũng không tránh né, đứng tại chỗ yên lặng nhìn, lúc Trương Thanh chỉ còn cách ba mươi mét, anh mới cầm cung tiễn bắn ra từng mũi! Trương Thanh cũng không trốn, lao tới chính diện, hai kiếm thoáng lóe lên, đỡ lấy những mũi tên.
“Vút.”
Một kiếm xẹt qua người Chu Phàm, Chu Phàm liền biến thành hư ảo, biến mất không thấy đâu.
Trương Thanh quay đầu, nhìn Liễu Hải ở nơi xa xa, Liễu Hải đã đi tới rồi.
“Sư phụ Liễu Hải, ngài không lấy vũ khí ra sao?”
Trương Thanh nhìn đối phương.
“Khi ta muốn thì sẽ dùng.”
Thân hình Liễu Hải cao lớn, tóc rối bay lên, ánh mắt trở nên nóng rực, trong lòng vô cùng chờ mong trận chiến này: “Ra tay đi.”
Vút.
Trương Thanh cầm hai kiếm, bóng dáng chớp lóe vô cùng linh động, lao thẳng tới chỗ Liễu Hải.
Kiếm thuật của Trương Thanh đem lại cảm giác duy mỹ, giống như một bộ môn nghệ thuật, khác hẳn với người bình thường. Cho nên Trương Thanh có rất nhiều người hâm mộ, vì khi xem cô ấy thi triển kiếm thuật, mọi người đều cảm giác hưởng thụ cực hạn.
Ngoài ra, kiếm thuật của cô cũng rất tàn khốc, cho nên Trương Thanh mới được công nhận là đệ nhất kiếm khách của Trung Quốc.
“Keng.”
Trong nháy mắt, Trương Thanh tiến sát lại gần, trông thấy hai tay Liễu Hải vẫn trống trơn mà đứng đó, nhưng ông lại đột nhiên rút bội kiếm ở bên hông ra, chặn được một nhát.
Trương Thanh không hề dừng lại mà tiếp tục di chuyển, sau đó lần lượt thi triển các chiêu thức đánh, đâm, chém, vén, hoặc cắt. Người xem chỉ có thể nhìn thấy ánh sáng của lưỡi kiếm, nghe thấy tiếng kiếm va chạm liên tục, chứ không thể đếm nổi cô đã xuất ra bao nhiêu lần kiếm.
Trong nháy mắt, Trương Thanh hóa thành mấy bóng người, vô số ánh kiếm vây lấy Liễu Hải từ bốn phương tám hướng.
Liễu Hải vẫn đứng bất động tại chỗ, tuy chỉ dùng đến một thanh bội kiếm nhưng vẫn chặn được từng sát chiêu của Trương Thanh.
“Bộ pháp với kiếm pháp của Trương Thanh đã phát huy cực hạn.”
Hứa Cảnh Minh quan sát trực tiếp: “Đáng sợ nhất vẫn là sư phụ, khoảng cách di chuyển của ngài ấy cực kì ngắn, nhưng lại đạt được hiệu quả tốt nhất. Sư phụ không lãng phí một chút sức nào.”
“Khả năng khống chế lực đạo và không gian của sư phụ đã đạt tới cảnh giới không thể tưởng tượng được.”
Hứa Cảnh Minh kinh hãi: “Thân pháp của Trương Thanh biến ảo rất nhanh, xuất ra song kiếm với tốc độ cực kì nhanh. Nhưng quỹ tích kiếm pháp của cô ta đều đã bị sư phụ nắm trong lòng bàn tay hết rồi.”
“Sư phụ từng nói, chỉ cần nắm bắt tốc độ của kẻ địch. Nhưng ở thời điểm hiện tại, sư phụ còn nắm bắt toàn bộ không gian trong tay.”
Hứa Cảnh Minh cảm thấy sư phụ đang thi đấu rất thoải mái.


“Ta tiếp hơn trăm kiếm của con, con cũng nên tiếp một chiêu của ta.”
Liễu Hải vốn bất động tại chỗ từ đầu đến cuối, cuối cùng cũng đã di chuyển rồi.
Oanh.
Một kiếm lao tới, bóng dáng mơ hồ, sắc mặt Trương Thanh thay đổi, cô không thể xác định được điểm công kích cuối cùng của Liễu Hải, trong lòng cực kỳ cảnh giác với thanh kiếm trong tay Liễu Hải.
“Thình thịch!”
Tay trái Liễu Hải hạ một quyền với tốc độ nhanh như chớp, cú đấm xuyên qua không khí, trực tiếp đánh tới vị trí bụng của Trương Thanh.
Một quyền này, không hề có dấu hiệu ra tay, nhưng một khi đã ra tay… Trương Thanh cũng không kịp phản ứng. Đây chính là chiêu thức cùng loại với Vô Ảnh Thước của Hứa Cảnh Minh, một quyền vượt qua tốc độ phản ứng của thần kinh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận