Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ

Chương 1060: (Phần 8) Bảy trăm năm dài đằng đẵng (2)

Hứa Cảnh Minh khẽ gật đầu: “Ta có thể xin một bình rượu băng hàn nhỏ đúng không?”
“Có thể.” Tiểu Cửu đáp.
“Nếu như ký ức rối loạn tới mức độ nhất định, thì mình không được phép uống rượu băng hàn.”
Hứa Cảnh Minh cầm bình rượu nhỏ trong tay, cười với chính mình: “Nhờ vậy, mình lại tiết kiệm được không ít rượu băng hàn.” Hắn ngửa đầu lên, uống một ngụm rượu băng hàn.
Lực lượng băng hàn lan tỏa trong ý thức tâm linh, Hứa Cảnh Minh bất chợt giật mình cả kinh.
Hắn lập tức cảm thấy sự hỗn loạn bất thường đều bị trấn áp triệt để, đồng thời nhớ ra đáp án chi tiết của mỗi một câu hỏi trong ‘bài kiểm tra mức độ tỉnh táo’, thậm chí còn hồi tưởng về tình cảnh lúc bản thân soạn ra bài kiểm tra này.
“Ta nhớ ra rồi.”
Hứa Cảnh Minh lập tức làm đề.
“Chúc mừng chủ nhân, toàn bộ đáp án đều chính xác.”
Tiểu Cửu vô cùng vui sướng: “Chủ nhân, ngài cuối cùng cũng hoàn toàn tỉnh táo rồi.”
“Ta bị giam giữ bao lâu rồi?” Hứa Cảnh Minh hỏi.
“122 năm.” Tiểu Cửu nói.
“Ta bị giam cầm suốt 122 năm, nhưng chỉ mới sắp sửa cô đọng lực lượng tâm linh thêm một lần nữa thôi sao?”
Hứa Cảnh Minh khẽ lắc đầu: “Trước đây, ta thành lập thế giới ảo “thế giới Ngô Minh”, dễ dàng cô đọng tâm linh tận ba lần trong vòng 50 năm. Còn bây giờ, ta mất 122 năm, nhưng chỉ sắp sửa cô đọng tâm linh một lần…”
Đúng vậy, Hứa Cảnh Minh bây giờ còn thiếu một chút nữa mới có thể cô đọng tâm linh lần thứ 12.
Bởi vì ý thức tâm linh còn cực ít tạp chất, cho nên hắn mới có thể tỉnh táo như hiện giờ.
“Dựa theo hiểu biết của mình về lực lượng Tâm Giới, đừng nói là 12 lần, cho dù 22 lần hay 32 lần, thì cũng chưa chắc đã thành công.” Hứa Cảnh Minh thở dài trong lòng.
Muốn lực lượng tâm linh lột xác thành lực lượng Tâm Giới, thì không chỉ phụ thuộc vào số lần cô đọng, mà còn phải xem thử lượng dung nạp đã đủ nhiều để diễn hoá thành Tâm Giới hay chưa….
“Trước hết, mình cần sửa đổi một vài luật lệ.”
Hứa Cảnh Minh nói: “Tiểu Cửu, từ nay về sau, cho dù ta không đủ tỉnh táo, thì vẫn được phép đọc thư từ của người nhà tối đa năm phút mỗi ngày. Ta không muốn… quên mất người nhà!”
“Tôi nhớ rồi.” Tiểu Cửu đáp.
“Ngươi cho ta xem thư người nhà trong những năm qua đi.”
Hứa Cảnh Minh nhận được toàn bộ thư từ, sau đó khoanh chân dưới đất, vừa đọc từng lá thư, vừa nở nụ cười mãn nguyện.
Hơn một trăm lá thư, Hứa Cảnh Minh đọc rất chậm, dành cả ngày để đọc chúng.
“Bọn họ rất lo lắng cho ta.”
“Những lời đồn đại lan truyền khắp nơi trong tộc đàn nhân loại vũ trụ, nhưng mình không thể ra mặt để bác bỏ chúng, ngay cả chính quyền cũng không có bất kỳ động thái can ngăn nào…. Miểu Miểu và Lê Tinh chắc chắn đang phải chịu đựng rất nhiều áp lực.” Hứa Cảnh Minh ngẫm nghĩ.
Hứa Cảnh Minh lập tức viết một lá thư.
“Tiểu Cửu, gửi thư cho Miểu Miểu giúp ta.” Hứa Cảnh Minh nói.
...
Tại tòa nhà trụ sở của tập đoàn Lê Mộc ở hành tinh mẹ “Trái Đất”.
Hứa Lê Tinh ngồi trước bàn làm việc của mình.
Mặc dù thế giới bên ngoài đang bàn tán xôn xao về chuyện Hứa Cảnh Minh phát điên và bị cầm tù, nhưng các nền văn minh và thế lực trong tộc đàn nhân loại vẫn tôn trọng tập đoàn Lê Mộc. Mặc dù bọn họ không tìm cách lấy lòng tập đoàn Lê Mộc như trước đây, nhưng vẫn bày tỏ thái độ kính trọng xa cách, không muốn đắc tội.
Đối với một tên cường giả khủng bố điên điên khùng khùng, các thế lực đều có chung một cách ứng xử: Không đắc tội, không kết giao, giữ khoảng cách!
“Cha.”
Hứa Lê Tinh đóng quang ảnh, mong nhớ cha mình.
Người cha luôn dành thời gian luyện quyền với cô ấy, người cha phảng phất như một ngọn núi lớn luôn che chở cho cô ấy…
Từ trước đến nay, Hứa Lê Tinh không bao giờ nghĩ rằng cha mình cũng sẽ có lúc lảo đảo sắp đổ.
“Con không tin cha đã phát điên, con không tin lời nói của những người khác.”
Hứa Lê Tinh nghĩ: “Nhưng khi nào cha mới có thể trở về?”
“Mấy ngàn năm, mấy vạn năm? Con sợ, con sợ mình không thể gặp lại cha cho đến lúc chết.” Hứa Lê Tinh rầu rĩ trong lòng.
Cạch!
Cánh cửa đột nhiên mở tung, Lê Miểu Miểu lao vào.
“Lê Tinh, cha con gửi thư cho chúng ta.” Lê Miểu Miểu vô cùng kích động.
Hứa Lê Tinh ngẩn ra: “Cha gửi thư?”
Lê Miểu Miểu gật đầu lia lịa.
“Cha chủ động gửi thư cho chúng ta sao?” Hứa Lê Tinh không thể tin nổi.
“Đúng vậy, trong suốt bao nhiêu năm qua, toàn là chúng ta viết thư cho cha con, thì cha con mới hồi âm ngược lại! Đây chính là lần đầu tiên cha con chủ động gửi thư.”
Lê Miểu Miểu kích động: “Con xem thử đi.”
Lá thư của Hứa Cảnh Minh hiện ra trong quang ảnh.
Hai mẹ con đọc xong nội dung, liền rưng rưng nước mắt.
“Cha nhất định đã phải chịu đựng rất nhiều cực khổ.”
Lê Miểu Miểu nói: “Chỉ là cha không nói ra.”
“Chúng ta đợi cha trở về.” Hứa Lê Tinh nói.
“Ừm.” Lê Miểu Miểu gật đầu.
Nhất định phải chờ đến khi hắn trở về.
Bạn cần đăng nhập để bình luận