Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ

Chương 128: Kết thúc vòng thứ nhất (1)

Tuy đang cầm song khiên trong tay, nhưng Hứa Cảnh Minh lại không dùng nó để ngăn cản ám khí, hắn chỉ thi triển thân pháp, tránh né sang một bên, hai thanh phi phủ (rìu bay) đột nhiên vụt qua hông Hứa Cảnh Minh.
“Tính đến thời điểm hiện tại, khuyết điểm lớn nhất của bản thân chính là bộ pháp. Nếu bộ pháp của mình đột phá đến cấp 3, thì thực lực cũng sẽ tăng lên một bậc. Đến lúc đó, mình có lẽ sẽ có tư cách giao đấu với sư phụ và tiền bối Lôi Vân Phóng.”
Hứa Cảnh Minh chợt sáng tỏ, ngay từ lần đầu tiên mà tiền bối Lôi Vân Phóng thể hiện thực lực của mình ở thế giới ảo, thân pháp lúc đó của hắn đã vô cùng kinh khủng, chứ đừng nói tới trình độ hiện tại.
Mọi người đều nói thân pháp của tiền bối Lôi Vân Phóng là đệ nhất thế giới, mà sư phụ Liễu Hải còn mạnh hơn thế nữa!
Thân pháp của bản thân không đạt tới cấp 3, Hứa Cảnh Minh hắn sẽ trở thành bia ngắm trước mặt tiền bối Lôi Vân Phóng.
“Sau khi đột phá khiên pháp, khả năng điều động sức mạnh toàn thân của mình càng mạnh mẽ hơn trước, ví dụ như Bát Cực Hổ Phác, mình có thể gia tốc lên 50 mét mỗi giây chỉ trong vòng hai bước, hai chân vốn dĩ đã linh hoạt nay còn linh hoạt hơn nữa, mình có thể né tránh với tốc độ cực nhanh, điểm mấu chốt bây giờ chính là giữ cân bằng cơ thể.”
Hứa Cảnh Minh rất rõ ràng điểm này.
Kỹ năng chiến đấu cũng vậy, nếu một kỹ năng đạt tới cấp 3, các phương diện khác cũng sẽ có nhiều khả năng đột phá đến cấp 3 hơn.
Ví dụ như cách phát lực của thương pháp giống với khiên pháp. Còn phương pháp phát lực bằng hai chân khi thi triển Bát Cực Trạc Cước lại có chỗ tương tự như bộ pháp. Có điều, khi thi triển Trạc Cước thì hắn phải dồn lực vọt lên trước, còn bộ pháp thì dùng để né tránh… Di chuyển theo hướng phức tạp hơn.
“Phanh phanh.”
Một tay Lưu Xung Viễn cầm đại khiên ngăn cản cái rìu đang bay tới, còn Dương Thanh Thước cầm cây trường thương, và Hành Phương với cây xà mâu, cả hai đều thi triển thân pháp né tránh những nhát rìu đang bay đến cùng một lúc, thậm chí bọn hắn còn dùng trường thương, xà mâu để chặn lại.
Chiến đội Lê Mộc vừa mới mạo hiểm ngăn cản rìu bay, 5 người thuộc chiến đội Thiên Phàm cũng đã vọt đến trước mặt.
“Giết.”
Hách Phàm hét lớn một tiếng, sau đó cầm song đao nhào lên.
“Giết!”
Bốn người phía sau, ngoại trừ một người cầm song khiên, những người còn lại đều dùng song đao, người nào người nấy đều vô cùng dũng mãnh, mang theo tinh thần không sợ chết mà bổ nhào về phía bốn người Hứa Cảnh Minh.
……
……
Ở cách đó không xa, Vương Di nhìn thấy một màn này, đôi mày cau lại: “Năm người của chiến đội Thiên Phàm đều mặc áo giáp nhẹ, tất cả bọn họ đều đang di chuyển cùng nhau với sự dẫn đường của đội trưởng Hách Phảm, Thân pháp của bọn họ có thể biến hóa trong khoảng cách gần. Nếu mình bắn mũi tên về phía bọn họ vào lúc này… Bọn họ nhất định sẽ di chuyển đến vị trí khác và xác định được sự tồn tại của mình, bọn họ nhất định sẽ hành động cẩn thận hơn và không dễ dàng cho mình cơ hội tấn công tiếp tục.”
“Quả là một đội ngũ liều lĩnh.”
Vương Di vừa suy nghĩ vừa nhanh chóng tới gần.
“Một khi mình bắn ra một mũi tên với khoảng cách đủ gần, bọn họ sẽ không kịp di chuyển.”
Vương Di toát ra sát khí lạnh đến thấu xương.
“Thần Tiễn Thủ đang áp sát, chúng ta nhất định liều mạng xông lên, nếu không thì sẽ không còn cơ hội nữa!”
Hách Phàm hạ lệnh trong kênh truyền âm..
“Vâng, sư phụ.”
“Vâng, anh”
“Vâng, đội trưởng!”
Các đội viên trở nên điên cuồng hơn nữa.
Ngoại trừ Hứa Cảnh Minh cầm song khiên trong tay, vì hắn đang cố ý rèn luyện Thân pháp, nên động tác chủ yếu là né tránh, chỉ thỉnh thoảng lấy tấm khiên ra đỡ. Cả ba người Hành Phương, Dương Thanh Thước, Lưu Xung Viễn lại rơi vào tình cảnh gian nguy. Hứa Cảnh Minh bình tĩnh nhìn một màn này, các đồng đội của hắn cũng phải trải qua tôi luyện trong áp lực!
“Phụt.” “Phụt.”
Dương Thanh Thước và Hách Phàm khiến đối phương bị thương cùng một lúc. Trường thương của Dương Thanh Thước đâm xuyên qua cánh tay trái Hách Phàm, còn Hách Phàm chém một đao lên ngực Dương Thanh Thước. Tuy nhiên, vì thân thể Dương Thanh Thước vô cùng kiên cường, lực chém của Hách Phàm không đủ mạnh, nên hắn chỉ thấm ra một chút máu tươi, cũng không nguy hiểm đến tính mạng.
“Phụt!”
Một thanh đao sắc bén đâm vào trong ngực Hành Phương, hắn cũng cầm một cây xà mâu đánh chết một thành viên của chiến đội Thiên Phàm. Hành Phương có chút kinh ngạc nhìn về phía tên thanh niên trẻ tuổi đã đâm hắn – Hách Thiên Vân.
“Đao pháp hay.”
Hành Phương tán thưởng, vì hắn rất tự tin với chiến pháp xà mâu của mình, cho nên mới chủ động một chọi hai. Tuy Hường Phương đã kịp đánh chết một người, nhưng lại bị Hách Thiên Vân tàn nhẫn đâm một đao.
Hành Phương tán thưởng xong, sau đó cùng với tên thành viên của chiến đội Thiên Phàm đều hóa thành hư vô.
“Vút vút vút!!!”
Vương Di đã đến trước mắt, cô nhanh chóng kéo cung, bắn một mũi tên về phía thành viên chiến đội Thiên Phàm.
Hứa Cảnh Minh đang chiến đấu với chiến đội Thiên Phàm, nhất thời khó có thể thoát khỏi ở cự ly 30 mét… Trận chiến vẫn còn dây dưa tiếp diễn, ba người trong chiến đội Thiên Phàm đã ngã xuống chỉ trong nháy mắt, bao gồm cả đội trưởng Hách Phàm!
Giờ phút này, chiến đội Thiên Phàm chỉ còn Hách Thiên Vân sống sót.
Các mũi tên đều chỉ hướng về một mình hắn.
“Phanh phanh phanh.”
Hách Thiên Vân thi triển song đao, tựa như mây bay tầng tầng lớp lớp, trên dưới đan xen, hắn liên tiếp ngăn chặn những mũi tên đang bắn tới của Vương Di.
“Trong các người, ai dám đấu một chọi một với tôi?”
Hách Thiên Vân vốn là một người ôn hòa, lúc này cũng trở nên rất dữ tợn: “Thần Tiễn Thủ, cô có dám đấu tay đôi với tôi không?”
“Cho tôi đấu một chọi một với hắn ta!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận