Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ

Chương 117: Thiên phú Khiên pháp rất cao (2)

Ba trăm tên kỵ binh hạng nhẹ vẫn hung hãn không sợ chết lần lượt tiến lên! Sau khi bị hất ra lại tập hợp lại lần nữa, sau đó lại tiếp tục tấn công! Cho đến khi tên kỵ binh hạng nhẹ cuối cùng bỏ mạng.
“Lão Hứa à, cậu phải chừa lại thêm vài tên Thú nhân cho chúng tôi chứ, cứ như thế này thì không có chút áp lực nào hết.”
Hành Phương cười nói.
“Tiết kiệm thể lực đi! 5 tên tướng lĩnh và kỵ binh hạng nặng kia mới là uy hiếp lớn nhất đối với chúng ta.”
Hứa Cảnh Minh nói: “Đợi một lát nữa, mọi người muốn bao nhiêu áp lực thì sẽ có bấy nhiêu!”
“Vẫn là nên quan tâm đến thứ hạng của cả đội một chút thì hơn.”
Vương Di nói.
Hứa Cảnh Minh ngẩng đầu nhìn vào thứ hạng của cả đội, sau đó nói: “Chỉ cần từ hạng 20 trở lên là được, những thứ khác không quan trọng.”
Hạng 29, hạng 30… ngay vòng đầu tiên đã đụng phải đội của Lôi Vân Phóng và đội của Liễu Hải là chuyện thê thảm nhất. Hứa Cảnh Minh cũng biết là đội của mình vẫn chưa hoàn thiện, cho nên không muốn phải đối đầu với đội của sư phụ quá sớm.
“Chúng đến rồi.”
“Đợt tấn công cuối cùng.”
Năm người Hứa Cảnh Minh đều nhìn chằm chằm và đám tướng lĩnh và đội quân kỵ binh Thú nhân hạng nặng ở phía xa, khi nhóm kỵ binh hạng nhẹ chết trận bọn chúng mới sắp xếp đội hình chuẩn bị tấn công.
“Ầm ầm ầm…”
Những tên Thú nhân này được trang bị áo giáp toàn thân, ngay cả đầu cũng đội mũ giáp, vật cưỡi của chúng là những con vật tương tự tê giác một sừng!
Gần trăm tên kỵ binh hạng nặng dồn dập tấn công, tưởng chừng như là một trận lũ sắt thép tràn đến. Cảnh tượng này làm cho đám Lưu Xung Viễn, Hành Phương, Dương Thanh Thước và Vương Di có chút run sợ.
“Phần lớn quân địch vẫn nên giao cho đội trưởng chống đỡ đi.”
Lưu Xung Viễn hơi lo lắng: “Tôi không kham nổi đâu.”
“Mượn lực đánh trả, đừng có ngốc nghếch lấy cứng đối cứng.”
Hứa Cảnh Minh nói.
Giờ phút này, bốn người Hành Phương, Dương Thanh Thước, Lưu Xung Viễn, Vương Di đều cảm nhận được sự che chắn của đội trưởng, cho nên trong lòng an tâm hơn rất nhiều.
Vù vù vù!
Vương Di thử bắn ra 3 mũi tên vào áo giáp hạng nặng của đám kỵ binh kia, cả 3 mũi đều bị bật ra ngoài.
“Phải dùng mũi tên phá áo giáp chuyên dụng, hơn nữa phải tìm ra nhược điểm của bọn chúng.”
Vương Di nói tiếp: “Việc này chủ yếu phải dựa vào mọi người rồi.”
Vương Di nói xong liền lấy ra một mũi tên khác, mũi tên này lớn hơn mũi tên ban đầu nhiều, cô nhìn chằm chằm đám kỵ binh hạng nặng đang xông đến, kéo căng dây cung, ngắm một chút mới thả tay bắn ra một mũi tên! Mũi tên băng qua không trung, vô cùng chính xác bắn thủng mặt nạ trên mũ giáp của một tên Thú nhân, máu tươi từ vết thương trào ra, Thú nhân mặc áo giáp hạng nặng từ trên vật cưỡi rơi xuống đất khiến cho xung quanh có chút hỗn loạn.
Khi Vương Di bắn được hai mũi tên phá áo giáp, giết chết hai tên kỵ binh hạng nặng thì bọn chúng cũng đã tiến đến rất gần khu vực của đội.
“Cẩn thận một chút, đừng để bọn chúng phá vỡ đội hình.”
Lưu Xung Viễn hô to.
“Phập.”
Nhanh như chớp, xà mâu của Hành Phương đâm vào mặt nạ bảo hộ của một tên kỵ binh Thú nhân hạng nặng.
Hứa Cảnh Minh tay nắm song khiên chắn ở đầu, cố gắng mượn lực đánh trả, khi hắn phát huy toàn bộ sức mạnh thì toàn bộ đội quân kỵ binh hạng nặng va chạm với hắn đều trở nên hỗn loạn.
Hứa Cảnh Minh hô: “Sức tấn công của kỵ binh hạng nặng rất nguy hiểm, nhưng chúng ta càng phải cẩn thận với 5 tên tướng lĩnh kia hơn.”
Năm tên tướng lĩnh cưỡi Địa Hành Long, mỗi tên đều dùng binh khí khác nhau, có trường kiếm, trường đao, ngoài ra cũng có đại phủ (rìu lớn), tên nào cũng toát ra uy thế phi phàm. Bọn chúng hiện đang đứng ở phía sau đội quân kỵ binh hạng nặng, tưởng như có thể tấn công đám người Hứa Cảnh Minh bất cứ lúc nào.
Đợt công kích của gần cả trăm tên kỵ binh hạng nặng rốt cuộc cũng đã trôi qua, hiện tại còn sót lại hơn 20 tên.
Mà lúc này, 5 người bọn Hứa Cảnh Minh cũng sắp cạn kiệt sức lực, năm tên tướng lĩnh kia lại cưỡi Địa Hành Long xếp thành hình vòng cung, sau đó bao vây đuổi giết bọn họ.
Rầm rầm!
Song khiên của Hứa Cảnh Minh cũng chỉ ngăn được 2 con địa hành long, khiến chúng lảo đảo chạy sang hai bên, 3 tên tướng lĩnh khác thì tấn công về phía bốn người đám Vương Di.
“Đội trưởng, chúng tôi cũng cần rèn luyện mà.”
Vương Di nói trong kênh truyền âm của đội: “Anh chỉ cần đảm bảo thứ hạng của đội chúng ta trên 20 là được.”
“Anh Hứa, xem bọn tôi thể hiện này.”
Dương Thanh Thước nói.
“Đây mới chỉ là vòng dự tuyển mà thôi.”
Hành Phương cũng nói.
Hứa Cảnh Minh cũng hiểu rõ là mọi người đang muốn phát huy thực lực của mình.
“Được.”
Hứa Cảnh Minh đáp.
...
Khoảng 10 phút sau, Hành Phương và Lưu Xung Viễn tay nắm khiên rìu còn miễn cưỡng trụ vững, Vương Di và Dương Thanh Thước đều đã tử trận.
“Đánh sảng khoái không?”
Hứa Cảnh Minh nhìn đồng đội nói.
“Vô cùng sảng khoái.”
Hành Phương và Lưu Xung Viễn nhìn nhau, cùng nở nụ cười.
“Chỉ còn 1 tên tướng lĩnh cuối cùng thôi.”
Hứa Cảnh Minh quay đầu nhìn về phía tên tướng lĩnh cầm thánh kiếm đang cưỡi trên Địa Hành Long, hắn ta đơn độc bắt đầu đợt tấn công sau cùng.
“Tên cuối cùng này cứ giao cho tôi.”
Hứa Cảnh Minh đi đến phía trước.
Tên tướng lĩnh Thú nhân gầm nhẹ, Địa Hành Long hung mãnh lao đến. Hứa Cảnh Minh lập tức tránh sang một bên, khiến nó chỉ đụng phải khoảng không.
“Vù.”
Tên tướng Thú nhân vung thánh kiếm, tạo thành một đường cong thật lớn, đâm về phía Hứa Cảnh Minh.
“Ầm.”
Hứa Cảnh Minh tiến lên một bước, tay phải dồn lực vào khiên chắn. Trong nháy mắt, khiên của hắn va chạm với thánh kiếm, sau đó lại đè ép thánh kiếm, đẩy về phía ngực của tên tướng lĩnh Thú nhân, tạo ra một tiếng “ầm” vang dội. Dù tên tướng lĩnh Thú nhân đang mặc áo giáp hạng nặng, nhưng hắn cũng không chống đỡ nổi mà bị đánh ngã xuống khỏi lưng Địa Hành Long.
Hứa Cảnh Minh lại vọt tới gần, dùng chiêu Đọa Cước tấn công lần nữa.
Bát Cực, Đọa Cước!
Rầm!
Một cước cứng rắn giẫm lên mũ giáp của tên tướng Thú nhân khiến mũ giáp bị biến dạng, máu tươi trào ra.
Tên tướng lĩnh Thú nhân hóa thành hư ảo rồi biến mất.
Toàn bộ đoàn quân Thú nhân đã bị tiêu diệt!
Hứa Cảnh Minh quay đầu nhìn về phía Lưu Xung Viễn, Hành Phương, hai người bọn họ đang có phần hơi nhếch nhác. Sau cùng, cả ba người ngẩng đầu nhìn về bảng xếp hạng, nở một nụ cười thật tươi.
Soạt.
3 người cùng biến mất, rời khỏi vùng đồng hoang.
...
“Cú đánh của tấm khiên kia có uy lực lớn như vậy sao?”
Trong phòng phát sóng trực tiếp của chính phủ Trung Quốc, cả Liễu Hải và Lôi Vân Phóng đều hơi kinh hãi, sau đó cùng liếc nhìn nhau một cái. Thánh kiếm của tên tướng lĩnh Thú nhân kia mang theo sức lực rất mạnh, một khiên của Hứa Cảnh Minh đã đẩy bay được tên đó ra, uy lực như vậy cũng quá lớn rồi.
“Cảnh Minh đã đột phá rồi sao?”
Lôi Vân Phóng đến gần Liễu Hải, khẽ hỏi.
“Không biết.”
Liễu Hải lắc đầu.
“Hai vị huấn luyện viên đang nói chuyện gì vậy? Có thể cho chúng tôi biết được không?”
Người dẫn chương trình Lưu Hâm thấy thế liền cười hỏi.
Liễu Hải mỉm cười nói: “Chúng tôi đang nói về Hứa Cảnh Minh, khiên chắn Hứa Cảnh Minh sử dụng khi chống chọi với đội quân Thú nhân kia thật không tầm thường. Lão Lôi nói với tôi…thiên phú Khiên pháp của tên nhóc Hứa Cảnh Minh này rất cao.”
Lôi Vân Phóng chớp mắt, cái người mày rậm mắt to này, ngay ở phòng phát sóng trực tiếp của chính phủ mà lại có thể bình tĩnh bịa chuyện nói dối như thế sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận