Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ

Chương 306: (Phần 3) Công dân vũ trụ Bàng Trạch (1)

Bàng Quân gật đầu: “Cha từng cho con tiếp nhận kỹ năng truyền thừa cấp tám. Nội dung trong kỹ năng truyền thừa có viết rất rõ ràng, càng về sau thì phương diện tâm linh càng quan trọng hơn. Nhưng từ nhỏ, Phương Ngu đã là con cưng của trời, con đường võ đạo của hắn rất thuận lợi, không hề gặp trắc trở, khiến cho phương diện tâm linh ý chí sẽ rất khó có thể trưởng thành hơn nữa…. Sự thật đã chứng minh, hắn đã tiêu tốn rất nhiều thời gian để đột phá từ cấp ba lên cấp bốn. Con cảm thấy, anh ta sẽ còn gặp khó khăn gấp trăm nghìn lần khi cố gắng đột phá lên cấp năm. Anh ta mong muốn lọt vào top mười ở Trung Quốc à? Con cho rằng không hề có hy vọng.”
“Chấm cho con không điểm nhé.”
Bàng Trạch lắc đầu.
Bàng Quân trố mắt: “Không điểm sao?”
Hồ sơ cuộc đời của Trình Tử Hào ít nhiều gì cũng được 50 điểm, dù như vậy vẫn chưa đạt yêu cầu.
Nhưng hồ sơ cuộc đời của Phương Ngu lại bị cho 0 điểm.
“Lý luận của con cũng đâu ra đấy, tuy có phần đúng nhưng kết quả lại sai.”
Bàng Trạch nói: “Kết quả sai thì đương nhiên là 0 điểm.”
“Con sai ở đâu ạ?”
Bàng Quân hỏi.
“Nói về Trình Tử Hào trước.”
Bàng Trạch vung tay lên, một video giới thiệu giản lược về Trình Tử Hào lập tức được trình chiếu.
“Trình Tử Hào là con cháu nhà họ Trình. Trình gia từng nắm giữ tập đoàn Hổ Sa với khối tài sản vài trăm tỷ.”
Bàng Trạch nói: “Từ nhỏ đến lớn, Trình Tử Hào được đầu tư giáo dục rất nhiều, cho dù thành tích của hắn rất bình thường, nhưng vẫn có thể theo học ở các trường tốt nhất.”
Bàng Quân gật đầu lắng nghe.
“Nhưng những người vào được trường tốt, không có nghĩa bọn họ là học sinh giỏi.”
Bàng Trạch lắc đầu: “Nếu như trình độ giáo dục của một vị cử nhân đại học thiên tài là 10, vậy thì trình độ giáo dục của học sinh cấp ba thiên tài khoảng chừng là 5, trình độ của học sinh cấp hai thiên tài khoảng chừng là 3!”
“Còn trình độ của Trình Tử Hào, nói dễ nghe một chút, thì chỉ được khoảng 2 hoặc 1.”
Bàng Trạch nói: “Trình độ giáo dục 1-2, có thể đại diện cho cấp độ trí tuệ của hắn.”
Bàng Quân khẽ gật đầu: “Thiên tài học sinh cấp ba đều rất biến thái, các vị tcử nhân đại học thiên tài… hẳn là có thể trở thành các chuyên gia hàng đầu của thế giới.”
“Đúng vậy.”
Bàng Trạch gật đầu: “Sự chênh lệch trí tuệ giữa con người với nhau cực kỳ lớn. Các vị cử nhân đại học thiên tài quả thực có thể sánh ngang với các chuyên gia hàng đầu, cho nên trình độ giáo dục mới là 10. So với người có trình độ giáo dục là 10, Trình Tử Hào đích thực là ngu như lợn.”
“Phàm là người thì cần phải tự biết mình biết ta.”
Bàng Trạch nói: “Phải biết rõ cấp độ trí tuệ của mình, bản lĩnh lớn bao nhiêu, làm chuyện lớn bấy nhiêu.”
“Đương nhiên, sau khi bước chân vào xã hội, chúng ta vẫn có thể học tập rất nhiều từ trường đời, nhưng rõ ràng là…”
Bàng Trạch chỉ vào video: “Sau khi Trình Tử Hào bước chân vào xã hội, hắn hoàn toàn không học được gì ở trường đời, cũng không trở nên ưu tú hơn bao nhiêu.”
“Ngược lại, Trình Tử Hào còn đắc tội rất nhiều người trong xã hội.”
Bàng Trạch nói: “Hắn cậy vào quyền thế của nhà họ Trình và tập đoàn Hổ Sa, không thèm quan tâm đến nhân tình, tùy tiện đắc tội với người khác.”
Bàng Quân khẽ gật đầu.
“Xã hội là gì?”
Bàng Trạch nhìn con trai: “Xã hội là do con người tạo nên. Trước đây, Trình Tử Hào đắc tội rất nhiều người, bọn họ đều là những nhân vật có quyền lực nhất định. Đắc tội một người không sao, đắc tội với càng nhiều người… thù oán càng chồng chất, kết cục cuối cuùng thực sự rất nguy hiểm.”
“Người xưa có câu, làm phải đạo thì nhiều kẻ giúp, làm trái đạo thì ít kẻ giúp!”
“Người xưa đều muốn được “nhiều kẻ giúp”, vậy mà Trình Tử Hào lại đi ngược lại, bừa bãi đắc tội với người khác, đó là “làm trái đạo”.”
Bàng Trạch nói: “Khi thế giới ảo chính thức mở cửa, nhà họ Trình phá sản, nhưng công ty phát sóng trực tiếp của hắn lại chiếm được thế thượng phong, một bước lên mây.”
“Lúc này, Trình Tử Hào lại đầu tư rót vốn không chút e dè. Thậm chí, để huy động được thêm nhiều vốn, hắn sẵn sàng ký hàng loạt thỏa thuận đánh cược, thậm chí còn chấp nhận một số điều khoản chịu trách nhiệm liên đới.”
Bàng Trạch nói: “Hắn hoàn toàn không ý thức được, một khi không làm được như yêu cầu của thỏa thuận đánh cược thì sẽ thế nào, liệu bản thân có gánh nổi trách nhiệm liên đới không?”
“Hắn ta không thèm cân nhắc rủi ro, chỉ muốn giá cổ phiếu được định giá cao hơn, nhiều nhà đầu tư rót vốn hơn.”
Bàng Trạch nói: “Nhưng mà trên thực tế, trình độ của hắn chỉ có 1-2, hắn lại còn từng đắc tội rất nhiều người, trong quá trình kinh doanh làm ăn, ít nhiều gì hắn cũng phải chịu bị ngáng chân đôi chút.”
Bàng Quân lắng nghe.
“Chỉ biết đốt tiền một cách ngu ngốc mà hoàn toàn không biết tính toán sổ sách.”
Bàng Trạch nói: “Dòng tiền hiện có duy trì trong bao lâu? Có thể hình thành vòng quay tiền tăng trưởng hay không? Hắn hoàn toàn không biết, chỉ biết mở rộng việc làm ăn.”
“Một khi thị trường cạnh tranh trở nên gay gắt một chút, hắn đã không thể gánh vác nổi.”
“Một khi ngành nghề bắt đầu xuống dốc, hắn sụp đổ ngay lập tức.”
Bàng Trạch lắc đầu: “Có câu, kẻ sống sót sau cùng là kẻ giành thắng lợi! Trong hoàn cảnh khốc liệt, doanh nghiệp nào sinh tồn được, đó mới là doanh nghiệp thực sự làm ăn tốt. Ngành nghề phát sóng trực tiếp thế giới ảo vừa mới hơi xuống dốc một chút, hắn ta đã phá sản luôn rồi.”
“Cuộc đời lao dốc thẳng một mạch, hắn chẳng qua chỉ là một thiếu gia ăn chơi không tự biết mình biết ta, tự đào hố chôn mình.”
Bàng Trạch nhìn con trai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận