Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ

Chương 1371: (Phần 11) Đêm tối dài dằng dặc (2)

“Mạnh Thiên. Hứa Cảnh Minh rất rõ tâm thái lúc này của Mạnh Thiên: “Cái chết của ngươi không có chút ý nghĩa nào đối với Lê Tinh, mà chỉ đại biểu cho lòng ích kỷ của ngươi mà thôi”
“Con muốn ích kỷ. Mạnh Thiên mỉm cười nói.
“Nếu còn sống, thì còn có hi vọng” Hứa Cảnh Minh nói: “Ta tu luyện nhiều năm như vậy, quả thực rất có thiên phú về con đường Tâm Giới rất cao, thế nhưng lại rất bình thường phương diện nhục thân, cho nên hoàn toàn không thể sáng tạo ra quyến tộc của chính mình. Vì lẽ đó, ta chỉ còn một biện pháp duy nhất để phục sinh đám người Lê Tinh, chính là phải đột phá đến cảnh giới thứ ba! Tuy nhiên…. hành trình đi đến cảnh giới thứ ba quá khó khăn”
“Vì vậy, ta nói thật cho ngươi biết! Ta đây cũng không có nhiều hy vọng hồi sinh bọn họ. Hứa Cảnh Minh nhìn Mạnh Thiên.
Mạnh Thiên giật mình.
“Ta cần ngươi hỗ trợ” Hứa Cảnh Minh nói: “Thiên phú về phương diện nhục thân của ngươi rất không tệ! Nếu như ngươi có thể trở thành nửa bước cảnh giới thứ ba thông qua phương diện nhục thân, thì nhất định sẽ có thể phục sinh bọn họ. Chuyện mà ta làm không được, ngươi có khả năng làm được”
“Nếu ngươi chết, thì sẽ từ bỏ cơ hội phục sinh đám người Lê Tinh. Hứa Cảnh Minh nói xong liền xoay người rời đi.
Mạnh Thiên trầm mặc.
Phải.
Tuy rằng cha vợ là cường giả vĩ đại nhất toàn bộ mảnh cương vực, nhưng quả thật chỉ am hiểu con đường Tâm Giới, cũng không thành tựu gì về phương diện nhục thân.
Bằng cách quan sát tương lai, Hứa Cảnh Minh rất rõ ràng rằng Mạnh Thiên nhất định sẽ lựa chọn đột phá và trở thành một sinh mệnh Cao Duy khi hắn ta cho thấy rằng chính mình có rất ít hy vọng phục sinh Lê Tinh và những người khác.
“Đứa nhỏ này, cả đời luôn lấy Lê Tinh làm trung tâm. Hứa Cảnh Minh thầm nói.
Bởi vì Mạnh Thiên cả đời đối xử rất tốt với Lê Tinh, Hứa Cảnh Minh tất nhiên cũng vô cùng cảm động, cũng rất thưởng thức Mạnh Thiên.
Rất nhanh, chỉ vẻn vẹn nửa năm sau khi Hứa Lê Tinh qua đời, Mạnh Thiên đột phá trở thành sinh mệnh Cao Duy thứ sáu trong tộc đàn nhân loại.
Nhưng hai anh em Hứa Phương Cẩn, Hứa Bích Vân cuối cùng cũng nghênh đón đại nạn của bọn hắn.
Trong nghĩa trang vắng lặng.
Hứa Cảnh Minh ngồi một mình ở bậc thềm, nhìn một đám bia mộ trước mắt.
Ông nội, cha mẹ, cha mẹ vợ, vợ, con gái, cháu trai cháu gái của mình… Bọn họ đều tới đại nạn thọ mệnh mà chết, theo lý thuyết thì cũng coi như hỉ tang.
Nhưng Hứa Cảnh Minh chỉ cảm thấy như thể toàn bộ thế giới đều đè trong tâm can chính mình.
“Chỉ còn lại một mình ta”
Hứa Cảnh Minh ngồi trên bậc thang, uống rượu: “Tuy rằng mình đã sớm nhìn thấy tương lai, thấy được cảnh tượng hiện giờ rất nhiều lần. Nhưng khi nó thực sự xảy đến, mình vẫn cảm thấy vô cùng khó chịu.
Hắn cảm giác trái tim của chính mình thời thời khắc khắc đang bị dao cứa, nỗi đau đớn khó chịu lan tràn từng nơi trên thân thể.
Hứa Cảnh Minh rất rõ ràng, đây đơn thuần là nỗi đau từ tâm linh ảnh hưởng tới thân thể. “Cảnh Minh” Một giọng nói vang lên, viện trưởng với thân hình thon gầy xuất hiện ở nghĩa trang.
“Viện trưởng” Hứa Cảnh Minh ngẩng đầu nhìn về phía viện trưởng.
“Ngươi đã ở nghĩa địa này cả trăm năm rồi đó.” Viện trưởng nói.
“Đã trăm năm rồi sao?” Hứa Cảnh Minh nhỏ giọng: “Ta vẫn luôn hồi tưởng, hồi tưởng lại ngày tháng chung sống với cha mẹ, những kỷ niệm đẹp khi ở bên vợ và con gái, thế mà bất tri bất giác đã trăm năm trôi qua.
Viện trưởng nhìn những ngôi mộ đó: “Chúng ta đều phải tập quen! Mỗi một sinh mệnh Cao Duy có nguồn gốc từ Đê Duy đều phải tập quen với sự cô độc.
“Tập quen sao?” Hứa Cảnh Minh nhìn những ngôi mộ này.
“Đúng vậy, tập quen.
Viện trưởng nói: “Chúng ta không bao giờ có thể quên những người quan trọng nhất trong cuộc đời chính mình, nhưng theo thời gian, chúng ta sẽ tập quen với nỗi đau đánh mất bọn họ”
“Nỗi đau xót đó cũng đang bức bách chúng ta, bức bách chúng ta phải càng nỗ lực trở nên cường đại hơn. Bởi vì một khi chúng ta đủ cường đại, thì mới có thể phục sinh những người quan trọng đã mất đó từ trong thời không của quá khứ. Viện trưởng nói.
Hứa Cảnh Minh gật đầu.
“Ngươi không nên mãi đắm chìm trong đó” Viện trưởng nói xong, liền biến mất trong hư không.
Hứa Cảnh Minh ngồi ở bậc thang, không hề nhúc nhích mà chỉ yên lặng uống rượu, ngắm nhìn những ngôi mộ trước mặt.
Trong mảnh cương vực Nam Đình 3609, đảo chủ Đế Long vẫn luôn chú ý Hứa Cảnh Minh, bởi vì hắn ta biết rằng sư tôn của mình cũng bắt đầu nhúng tay vào đối phương.
“Ngô Minh có thiên phú quá cao, trưởng thành quá nhanh, cho nên có thể trợ giúp tất cả người thân sinh mệnh Đê Duy có được thọ mệnh mười vạn năm.
Nhưng cũng vì thế, hắn cũng có tình cảm rất sâu sắc đối với bọn họ. Thông qua nhân quả, Đảo chủ Đế Long đãthấy được Hứa Cảnh Minh vẫn ở trong nghĩa trang kia: “Từng người thân rời đi, hắn vẫn còn đắm chìm trong hồi ức tốt đẹp”
“Nhìn thấy hắn, ta như thấy được sư tôn.
“Sư tôn cũng như vậy, cũng có tình cảm rất sâu sắc đối những người thân. Sau khi trở thành cảnh giới thứ ba, ngài ấy phục sinh những người thân, giúp cho bọn họ có được sinh mệnh vĩnh hằng”
“Thời gian đầu còn rất tốt đẹp, khi vượt qua năm tháng tốt đẹp đó, thì kết quả thì sao? Những người thân đó vốn có ý thức tâm linh bình thường, nhưng sau thời gian lâu dài, cuối cùng đều trở nên hủ bại vặn vẹo, thậm chí còn mang đến bị thương lớn hơn cho sự tôn Đảo chủ Đế Long nhìn Hứa Cảnh Minh trong nghĩa trang: “Với thiên phú siêu tuyệt nhường này, Ngô Minh có lẽ cũng có thể thành cảnh giới thứ ba trong tương lai! Nhưng như vậy thì sao? Hắn cũng sẽ đi theo con đường cũ của sư, cũng sẽ đối mặt các người thân có ý thức tâm linh hủ bại vặn vẹo theo thời giam. “Càng trọng tình, càng sẽ bị tình làm tổn thương” Đảo chủ Đế Long thầm nói.
Hứa Cảnh Minh không biết mình đã ở trong nghĩa trang này bao lâu, chỉ biết viện trưởng, tháp chủ, đảo chủ, Xích Mông, Mạnh Thiên đều đã từng tới đây.
Hứa Cảnh Minh rất rõ mình đang làm gì, nhưng hắn không muốn ngừng đắm chìm trong nhiều hồi ức tốt đẹp – chính là ký ức trân quý nhất trong cuộc đời của hắn.
“Hả?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận