Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ

Chương 620: (Phần 5) Lấy 1 địch 1000 (4)

“Cho dù là thành chủ của thành Cửu Ấn hay là lão già Thân công gia kia cũng không mạnh được như thế đúng không?” Kỳ Vương không tin nổi: “Minh viện trưởng chết rồi, vẫn có người lấy một địch một ngàn cao thủ?”
“Vương gia, chạy mau, chạy mau!”
Tiếng nói của Quế thống lĩnh thức tỉnh Kỳ Vương từ cơn hãi hùng.
“Đúng, chạy, ta nên chạy đi thôi!”
Kỳ Vương run lên.
“Bảo vệ bổn vương!”
Kỳ Vương vội vã chạy đi.
Rất nhiều hộ vệ bắn mũi tên, phóng ám khí, thậm chí là ném mâu ngắn, dùng mọi cách ngăn cản thích khách đáng sợ kia! Có điều, Hứa Cảnh Minh sử dụng hai tấm khiên để ngăn cản hết thảy.
Trong trạng thái thi triển cấm thuật, tốc độ của hắn nhanh hơn bao giờ hết.
Vù!
Hắn đi tới đâu, người bay tới đó, những kẻ dám cản trở Hứa Cảnh Minh không chết thì cũng bị thương.
Hứa Cảnh Minh không muốn phí thời gian vì đám lâu la này, hắn đuổi theo Kỳ Vương với tốc độ nhanh nhất.
“Cái gì?”
Kỳ Vương quay đầu nhìn lại, phát hiện đội hội vệ trong vương phủ không thể ngăn được bước chân của tên thích khách, và đối phương vẫn đang tiến lại gần mình.
“Cản hắn ta lại, cản hắn ta lại!”
Kỳ Vương lo lắng kêu lên, vội vã bỏ chạy.
Đùng đùng đùng!
Hứa Cảnh Minh liên tục đánh bay từng đợt hộ vệ, thi thể nằm la liệt trên mặt đất, đa số mọi người không dám manh động nữa.
“Tên thích khách này bất khả chiến bại!”
“Không có cách cản được!”
Đám hộ vệ trơ mắt nhìn Hứa Cảnh Minh chạy đi, không ai giúp Kỳ Vương.
“Cứu bổn vương!”
Kỳ Vương nhìn về phía sau, đám hộ vệ phân tán khắp nơi, mà tàn ảnh mờ nhạt của thích khách đeo mặt nạ đồng đã lao tới gần.
“Ai kêu ngươi tới, bổn vương bằng lòng trả giá gấp đôi! Gấp mười!” Kỳ Vương hoảng sợ đổi chiêu: “Ngươi muốn bao nhiêu, bổn vương cho hết!”
Vù!
Mùi gió tanh thoảng qua, Hứa Cảnh Minh lao tới gần Kỳ Vương, tấm khiên kinh khủng đập vào đầu hắn ta.
“Không….”
Kỳ Vương trợn mắt há hốc mồm, thậm chí còn chưa kịp rút kiếm để chống đỡ tấm khiên kinh khủng chứa đựng ý chí tâm linh của đối phương.
Bộp!
Hứa Cảnh Minh đứng tại chỗ, thu hồi đôi khiên. Hắn liếc nhìn lớp màu đỏ sẫm dính bên ngoài tấm khiên, sau đó lại quan sát thi thể tả tơi của Kỳ Vương: “Muốn bao nhiêu thì cho bấy nhiêu? Đáng tiếc, thế giới Huyết Vũ sẽ không để điều đó xảy ra.”
Vút!
Hứa Cảnh Minh biến mất.
Tuyết rơi dày đặc, bao phủ khắp thi thể Kỳ Vương, đám hộ vệ tới gần để xem xét thi thể: “Vương gia chết rồi.”
“Chúng ta phải làm sao đây?”
“Mau trốn đi! Một khi vương gia bị giết, Đế Quân có lẽ sẽ giận cá chém thớt mà trừng phạt chúng ta!”
Hộ vệ vương phủ thì thầm.
Vương gia chết rồi, theo luật pháp của Đế Quốc, những hộ vệ như bọn họ phải gánh vác trách nhiệm.
….
….
Phí Tâm Lan vẫn đang chờ đợi, nhưng mỗi khi nghe thấy âm thanh ồn ào bên ngoài, nàng lại càng thêm bất an.
Cuối cùng, tiếng chém giết cũng ngừng.
“Cảnh đại ca có ổn ko?’
“Hay là Cảnh đại ca…”
Phí Tâm Lan suy nghĩ lung tung, tâm tình không yên.
Bất chợt…
Cửa phòng mở tung, Hứa Cảnh Minh đeo túi hàng trên lưng, cầm ngân thương trong tay, vững vàng đi tới.
“Cảnh đại ca!” Phí Tâm Lan mừng rỡ.
“Mau đi theo ta!”
Giọng nói Hứa Cảnh Minh có chút khàn đặc, sau khi ngừng thi triển cấm thuật, hắn không khỏi hứng chịu một vài thương tích trong người! May mà thời gian thi triển cấm thuật không lâu, nếu còn kéo dài thì thân thể này sẽ suy sụp.
“Ngươi bị thương ư?”
Nàng lo lắng hỏi.
“Ta không sao.”
Hứa Cảnh Minh kéo nàng đi ra ngoài.
Bên ngoài ngôi nhà, tuyết rơi càng lúc càng nặng, phủ Kỳ Vương hỗn loạn tưng bừng trong đêm tối, rất nhiều nơi bốc lửa, đám hộ vệ trộm lấy một ít vàng bạc rồi vội vàng chạy đi.
Hứa Cảnh Minh dẫn theo Phí Tâm Lan, vận dụng lực lượng tâm linh để cảm ứng và thăm dò đường đi. Hai người nhanh chóng đi đến bức tường hẻo lánh, và sau đó nhảy ra khỏi phủ Kỳ Vương.
….

Ban đêm, bên ngoài phủ Kỳ Vương.
Nam tử áo xám Cừu Hoạ Dục dẫn theo vài người, cẩn thận quan sát: “Đại nhân, bắt đầu đánh nhau!”
“Tiếng vang rất lớn!”
“Sư môn của Cảnh tiên sinh đang tấn công trực diện vào phủ Kỳ Vương?”
Những người Phí gia thì thầm với nhau, âm thanh chém giết vang ra bên ngoài, thu hút sự chú ý của rất nhiều người.
Một hồi lâu sau.
“Phủ Kỳ Vương cháy rồi!”
“Lửa bùng lên rồi!”
Khắp nơi trong phủ Kỳ Vương chìm trong biển lửa, khiến cho đám người đứng xa xa bên ngoài phủ Kỳ Vương đều phải sững sờ.
Phủ Kỳ Vương bị cháy, có nghĩa bọn hắn đã hoàn toàn mất kiểm soát!
Cừu Hoạ Dục và đám thuộc hạ nhìn nhau.
“Sư môn của Cảnh huynh đệ mạnh thật!” Cừu Hoạ Dục than thở.
“Trong phủ Kỳ Vương có cả ngàn cao thủ nhập lưu, một với một vài cao thủ siêu cấp một nổi danh, vậy mà cũng không thể khống chế tình hình!” Những người khác cũng than thở.
Đột nhiên, một bóng người mơ hồ từ xa phóng tới gần, đám người Cừu Hoạ Dục đang ẩn nấp trong bóng tối không khỏi kinh ngạc.
“Cừu huynh!”
Một giọng nói quen thuộc vang lên, đám người Cừu Hoạ Dục mới nhìn rõ người đang đi tới.
Hứa Cảnh Minh lập tức tháo mặt nạ ra, Phí Tâm Lan vẫn đang dựa vào vòng tay của hắn.
“Tiểu thư!”
Cừu Hoạ Dục mừng rỡ, lo lắng nói: “Ngươi sao thế?”
Tiểu thư nhà mình từng bái Minh viện trưởng làm thầy, hiện giờ cũng là cao thủ cấp ba, tại sao lại cần người khác ôm ra bên ngoài?
“Kỳ Vương hạ dược Nhuyễn Cốt Tán cho ta.” Phí Tâm Lan nói: “Ta suy yếu tới mức không thể di chuyển!”
Kỳ Vương muốn dễ dàng kiểm soát Phí Tâm Lan, cũng như không cho nàng ta tự sát, cho nên mới làm như thế.
“Nhuyễn Cốt Tán?”
Cừu Hoạ Dục thở phào, cái này thì không cần thuốc giải, sau một tháng thì sẽ tự phục hồi.
“Các người dẫn Phí tiểu thư về đi, ta còn chút chuyện phải làm.” Hứa Cảnh Minh nói.
Trước đó, khi hắn ở bên ngoài phủ Kỳ Vương, cũng sớm phát hiện ra nhóm người Cừu Hoạ Dục.
“Cứ để ta lo, Cảnh huynh đệ cẩn thận chút!”
Cừu Hoạ Dục có thể thấy được sắc mặt tái nhợt của Hứa Cảnh Minh, rõ ràng thương thế không nhẹ. Hứa Cảnh Minh khẽ gật đầu, quay người chạy vào bóng tối.
Đám người Cừu Hoạ Dục nhìn thấy cảnh này, ai nấy đều phải than thở.
“Dù chỉ nhận một chút ân tình năm đó, hắn vẫn không tiếc mạng để báo đáp!”
“Đúng là nghĩa sĩ!”
Trong lúc bọn họ than thở, Phí Tâm Lan cũng vô cùng xúc động, nàng thậm chí còn tự hỏi liệu Cảnh đại ca có yêu mình hay không? cho nên mới liều mạng như vậy? Nhưng trong quá trình tiếp xúc vừa rồi, nàng xem xét từ lời nói, ánh mắt và việc làm của Hứa Cảnh Minh, cũng không cảm nhận được tình yêu.
“Tiểu thư, đi thôi!”
Nhóm người Cừu Hoạ Dục cẩn thận che chở cho nàng, lập tức rời khỏi Đế Đô.
Bạn cần đăng nhập để bình luận