Vũ Trụ Chức Nghiệp Tuyển Thủ

Chương 135: Chiến đội Lê Mộc vs chiến đội Kim Bằng (2)

“Bản đồ của trận chiến này là bản đồ thành phố hiện đại.”
Hứa Cảnh Minh khẽ cau mày liếc nhìn khung cảnh bản đồ trước mặt: “Các tòa nhà dày đặc, sẽ ít nhiều cản trở Thần Tiễn Thủ.”
“Yên tâm đi, chúng ta đều đã có kế hoạch tác chiến phù hợp cho cả năm kịch bản bản đồ.”
Vương Di nói.
Lúc này, cả hai đội lần lượt lựa chọn vũ khí và trang bị.
Sau khi tất cả đã lựa chọn xong, tổng cộng mười người của cả hai bên tiến vào chiến đấu trong bản đồ.
Thành phố hiện đại.
Mười người rơi xuống khu vực này, thành phố hiện đại tuy nhìn có vẻ rộng lớn, nhưng trên thực tế phạm vi chiến đấu có thể cũng chỉ có một cây số! Thậm chí, khi thời gian thi đấu bị kéo dài vượt mức quy định, phạm vi hoạt động sẽ bị giảm xuống, khiến cho hai đội phải tận lực ứng chiến tới cuối cùng.
Trong một sự kiện cấp quốc gia như giải đấu cúp Hỏa Chủng, không có đội nào luôn áp dung chiến thuật ẩn nấp, bọn họ phải chiến đấu đến cùng, tốt hơn là nên chiến đấu quyết liệt ngay từ đầu.
“Hự.”
Hứa Cảnh Minh xuất hiện trên nóc một tòa nhà sáu tầng, cơ thể nằm sấp xuống, trốn dưới lan can mái nhà cẩn thận quan sát xung quanh.
“Điểm C thích hợp để chúng ta phục kích, nó cũng tương đối gần chúng ta.”
Vương Di nói với đồng đội, đồng thời đánh dấu vị trí của điểm C trên bản đồ đội: “Dựa theo kinh nghiệm chiến đấu, tôi biết rõ và quen thuộc những khu vực thích hợp để phục kích trong cả năm bản đồ.”
“Tập hợp tại điểm C.”
Hứa Cảnh Minh nói trong kênh liên lạc đội: “Mau tập hợp lại với nhau, mọi người nhớ cẩn thận bị chiến đội Kim Bằng đánh lén.”
“Rõ, đội trưởng.”
Mọi người trong đội bắt đầu tập hợp.
Ở bên kia, chiến đội Kim Bằng cũng vậy. Thiết Liên Vân xuất hiện trong một ngôi nhà dân sinh. Hắn cẩn thận nhìn ra ngoài qua mép rèm cửa, sau đó xác định vị trí của đồng đội trên bản đồ rồi trực tiếp đánh dấu một chỗ: “Trước tiên hãy tập trung tại điểm A, có thể sẽ gặp phải kẻ thù trên đường đi, hãy cẩn thận với mũi tên bắn lén của Thần Tiễn Thủ và Dương Thanh Thước.”
“Vâng, đội trưởng.”
Bốn người đồng thanh.
Phong cách chiến đấu của hai đội hoàn toàn khác nhau. Đội của Hứa Cảnh Minh tập trung vào Thần Tiễn Thủ, trong khi Thần Tiễn Thủ của chiến đội Kim Bằng – Tôn Lạp – có địa vị thấp hơn nhiều, bởi vì kỹ năng bắn cung của hắn rất yếu, nhưng bù lại, hắn giỏi cận chiến, vì vậy không cần thiết phải có người đi theo bảo vệ, coi trọng hắn như một chiến binh đặc biệt.”


Trong nhà dân sinh, Vương Di mặc nhuyễn giáp bên trong, bên ngoài khoác một chiếc áo thể thao mềm mại, cô đang đeo sáu túi đựng tên trên lưng.
Để đối phó với ‘thú nhân quân đoàn’ trong vòng loại, trò chơi ảo cho phép bổ sung trang bị không giới hạn.
Nhưng khi đối chiến, vũ khí và trang bị phải được lựa chọn ngay từ đầu!
Trang bị đã chọn chỉ có thể được đeo trên lưng, vì vậy các tuyển thủ rất cần cân nhắc về trọng lượng. Thần Tiễn Thủ không bị giới số lượng mũi tên, miễn là có thể mang trên lưng, thì có thể lấy bao nhiêu mũi tên tùy thích.
“Mang theo quá nhiều tên, ảnh hưởng đến thân pháp, cũng ảnh hưởng đến bắn cung.”
Vương Di cẩn thận hạ hai chiếc túi đựng tên để lại: “Điểm dự phòng đầu tiên.”
Vù.
Sau đó, cô thận trọng bước ra khỏi phòng, lặng lẽ bước xuống cầu thang, ra khỏi chỗ nhà dân sinh, nhanh chóng đi dọc theo sát tầng dưới của ngôi nhà đến điểm C.
Vương Di vừa mới di chuyển được vài chục mét, cô đi lên tầng ba của một cửa hàng ngoài mặt đường không quá gây chú ý, đặt xuống hai túi đựng tên: “Điểm dự phòng thứ hai.”
“Bây giờ mới thật thoải mái.”
Vương Di đeo hai túi tên cuối cùng trên lưng, quen thuộc đi tới tầng thượng của cửa hàng ngoài mặt đường, cẩn thận quan sát mọi hướng qua các góc của lan can sân thượng. Các tòa nhà xung quanh cửa hàng này tương đối thấp, chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể thấy người từ mọi hướng.
Vương Di kiên nhẫn chờ đợi.
“Tôi ở đây.”
Dương Thanh Thước là người đầu tiên tiến vào khu vực này.
Vương Di đang quan sát vài góc trên sân thượng, đột nhiên hai mắt sáng lên, cô nhìn thấy một bóng người mờ mờ lao qua ngã ba đường cách đó khoảng 200 mét, cẩn thận di chuyển về một hướng.
Vương Di nhanh chóng cầm lấy mũi tên, đồng thời đi hai bước tới góc kia, nhìn chằm chằm hướng đó, thật sự nhìn thấy bóng người lại xẹt qua, tốc độ cực nhanh.
Vương Di theo bản năng liền tính toán ra tốc độ di chuyển của đối phương.
Trong đầu cô hiện lên không gian hai ba trăm mét xung quanh! Tốc độ di chuyển của kẻ thù, sự phân bố của các tòa nhà xung quanh và ảnh hưởng của tốc độ gió. Mọi thứ đều rất rõ ràng.
“Chính lúc này!”
Vương Di lao lên, nhảy ra ngoài, ra khỏi sân thượng, kéo cung, trong nháy mắt lực cung đầy vòng tròn, vẻ mặt Vương Di không cảm xúc nhìn chằm chằm một điểm, rồi buông tay.
“Vút!”
Mũi tên xuyên qua bộ giáp tác động mạnh trên cơ thể, mỗi lần chỉ có thể bắn ra một mũi tên, còn phải chờ một khoảng thời gian nhất định mới có thể bắn tiếp. Nhưng một mũi tên có uy lực rất lớn! Mũi tên nặng nề xé rách không khí, tạo thành sóng khí, lập tức xuyên qua cửa kính của tòa nhà phía xa. Lúc này, một bóng người vừa vụt qua bên kia cửa kính, mũi tên bắn trúng vào hắn.
“Cái quỷ gì?”
Trương Phượng giống như bóng ma, hắn di chuyển rất nhanh, hơn nữa còn đi sát tòa nhà để Thần Tiễn Thủ khó có thể nhìn thấy hắn. Kể cả nhìn thấy hắn, Thần Tiễn Thủ cũng khó có thể bắn trúng hắn.
Nhưng khi hắn di chuyển dọc theo bức tường của tòa nhà, vừa đi tới cửa kính.
Choang!
Tiếng thủy tinh vỡ còn chưa kịp truyền đến tai thì mũi tên kia đã lao tới, Trương Phượng cảm nhận được không khí dao động, không khỏi cảm thấy da đầu tê dại, cơ thể vặn vẹo sợ hãi theo bản năng.
“Phốc!”
Mũi tên loé lên từ chỗ bụng hắn, tạo nên một vết thương chảy máu xối xả, máu tươi rì rào chảy ra ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận